Vốn dĩ Dương Tiêu vẫn còn mang thân phận là kẻ tình nghi, nhưng giờ đã chủ động thực hiện tâm nguyện khi còn sống của bà Triệu.
Điêu này rõ ràng là cô ý nói ra, rồi nhân cơ hội bỏ trốn.
Nghĩ đến điều này, Triệu Cảm và Đường Kiến Quốc hận Dương Tiêu đên tận xương tủy.
Nếu Dư ơng Tiêu thật sự bỏ chạy thì chắc chắn hôm nay bọn họ sẽ bị đâm thủng cột sông, bọn họ sẽ không bao giờ có chỗ đứ ng trong nhà họ Triệu nữa.
“Bỏ chạy? Quỷ nghèo? Thuê? Xin lỗi mọi người, xem ra Dương Tiêu tội phải khiến mọi người thất vọng rồi!”
Ngay lúc mọi người trong nhà họ Triệu đang v vênh váo tự đắc, một giọng nói bắt hòa vang lên, Dương Tiêu quay về với bộ đồ trang sức phỉ thúy hoàng gia trên tay.
HuhllI Nhìn thây Dương Tiêu trở vê, trên tay còn câm theo một hộp đóng gói xinh đẹp, Triệu Văn Triệt, Tôn Phú Quý và những người khác đều nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Thế mà anh chàng này không chạy trốn?
Lại còn mang trang sức quay về?
Điều này… làm sao có thể?
Long Ngũ vừa nhìn đã biết trong bụng Dương Tiêu toàn ý nghĩ xâu: “Cái thằng nhóc này toàn nghĩ xấu thôi!
Trông cậu thê này là đang định gài bẫy chết nhà họ Đường à!”
“Năm năm qua tôi ở nhà họ Đường trải như thế nào? Mộc Tuyết bị bọn họ nhắm tới như thê nào? Làm sao bây giờ có thể dễ dàng cho bọn họ hời được?” Dương Tiêu thật sự không có tý ấn tượng tốt nào với nhà họ Đường.
Muốn kẻ thù diệt vong thì trước hết phải làm cho nó điên cuồng.
Dương Tiêu chủ động liên lạc với Lý Minh Hiên: “Tập đoàn Tuyết Tiêu đã chặt đứt đường lui của nhà họ Đường, tiếp tục gây sức ép với nhà họ Đường, nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc khiên nhà họ Đường tuyên bô phá sản.”
“Vâng, điện hại!” Lý Minh Hiên cung kính đáp.
Cùng lúc đó, tại tập đoàn Y dược Đường Nhân.
Bà cụ Đường nhìn Đường Hạo hỏi: “Hạo Hạo, đã sản xuất xong hết năm mươi triệu tệ tiền thuốc rồi chứ?”
“Thưa bà nội, sản xuất xong hết rồi ạ!” Đường Hạo vui mừng nói.
Hai ngày qua, nhà họ Đường tốn rất nhiều thời gian đề hoàn thành đơn hàng năm mươi triệu tệ, cử thêm nhân lực cùng gia công không ngừng / giờ, cuôi cùng họ cũng đã sản xuất hoàn thành đơn hàng nguyên liệu y dược năm mươi triệu tệ.
Đường Dĩnh tính toán một khoản, vui vẻ như điên nói: “Bà nội, cháu đã tính thử, với sản xuất lô thuốc năm mươi triệu tệ này thì nhà họ Lý ở Động Hải sẽ phải trả cho chúng ta ít nhât gân hai trăm triệu tệ.”
“Ừm, không tệ!” Bà cụ Đường càng thấy hài lòng hơn.
Bản thân y dược là một ngành công nghiệp có món lãi kếch sùủ, bình thường chỉ phí sản xuất, gia công mây tệ và bán nó có thế lên tới hàng chục, thậm chí hàng trăm tệ..