Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đột nhiên, một người mạnh dạn đoán: “Chắc không phải con đĩ Đường Mộc Tuyết kia mách lẻo với Lý Minh Hiên đây chứ? Chắc chắn Đường Mộc Tuyết có một chân với Lý Minh Hiên.
Nếu Lý Minh Hiên biết chúng ta trục xuâật Đường Mộc Tuyết ra khỏi nhà họ Đường, có lẽ Lý Minh Hiên đã nỗi trận lôi đình.”
Hít!
Nghe đến đây, mọi người trong nhà họ Đường đều không khỏi hít một hơi lạnh.
Trước đây họ tin rằng Đường Mộc Tuyết và Lý Minh Hiên có bí mật không thê nói với người ngoài, giò đây xem ra rõ ràng là như vậy.
Chắc Lý Minh Hiên biết nhà họ Đường trục xuất Đường Mộc Tuyết, biết chuyện nên đã rất tức giận, Lý Minh Hiên có ý đến gây rắc rồi cho bọn họ.
“Không thê nào! Trước đây tôi và bà nội đã xác nhận, Lý Minh Hiên chỉ coi trọng Đường Mộc Tuyêt mà thôi!”
Đường Hạo nghiêm nghị nói.
Theo cái nhìn của Đường Hạo, cho dù Đường Mộc Tuyết có xinh đẹp đi chăng nữa, thì sau một thời gian dài như vậy Lý Minh Hiên cũng đã chơi chán.
Hơn nữa, anh ta vừa kiểm tra đã thấy nhà họ Lý ở Đông Hải không ngần ngại chỉ mạnh tay đê phát triên thị trường y dược ở nước ngoài.
Có vẻ như nhà họ Lý ở Đông Hải thực sự sắp làm được một việc lớn.
Chăng qua điệu mà Đường Hạo không ngờ là nhà họ Lý ở Đông Hải mở ra thị trường y dược ở nước ngoài chỉ để cung cấp dịch vụ cho tập đoàn Tuyết Tiêu, không liên quan gì đến họ.
Bà cụ Đường thở dài tức giận, gương mặt già nua của bà ta âm trâm như nước: “Cứ tiếp tục như này cũng không phải cách, cô găng hệt sức thôi.
Nhà họ Đường chúng ta không thể phá sản như thê này.
Hạo Hạo, tìm tật cả thông tin liên lạc của các đối tác còn lại của chúng ta đi, bà sẽ đích thân liên lạc với bọn họi”
Đề kéo dài hơi tàn của nhà họ Đường, bà cụ Đường đành phải chọn cách mượn tiên.
“Vâng, thưa bài” Đường Hạo nhanh chóng tìm ra thông tin liên lạc của tất cả các đối tác của nhà họ Đường.
Phải biết rằng, đây là đối tác có quan hệ rất tốt với nhà họ Đường.
Bây giờ, nhà họ Đường đang gặp khó khăn, bên kia rõ ràng là đang giả vờ lơ mơ.
Chẳng… chẳng lẽ…
Aml Đột nhiên, trong đầu bà cụ Đường nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Kết quả là bà cụ Đường không còn cách nào khác đành phải tìm một nhà khác.
“Lưu tổng, ông…”
“Bà Đường có chuyện gì không? Tôi đạng bận! Nói chuyện sau!” Vừa mới kết nối bên kia đã trực tiếp cúp điện thoại..