Đôi mắt đẹp của Đường Mộc Tuyêt đã phủ một lớp sương, cô thật sự không ngờ Dương Tiêu lại có thế nồi loạn với Đường Dĩnh.
“Ừng ực! Ừng ực!”
Đám người nhà họ Đường cảm nhận được sự tức giận tàn bạo trên người của Dương Tiêu, tất cả đều không rét mà run, hoàn toàn sợ hãi trước thủ đoạn sâm sét của Dương Tiêu.
Dương Tiêu liếc nhìn xung quanh, hâu hêt không có ai trong nhà họ Đường dám nhìn thẳng vào mắt Dương Tiêu.
Đường Hạo bị doạ sợ, sợ sẽ có kết cục giông Đường Dĩnh.
Bà cụ Đường như quả bóng xì hơi, nét mặt già nua vô cùng tái nhọt, không còn chút máu.
Ngay sau đó, Dương Tiêu chỉ vào Đường Mộc Tuyết không tức mà uy: “Mọi người, bây giờ Đường Mộc Tuyết muốn trở thành chủ của nhà họ ĐÓ G, ai đồng ý? Ai phản đối?”
Cái gì! Để Đường Mộc Tuyết trở thành chủ nhà họ Đường?
Vừa dứt lời, không kém gì tiếng sám nô, sắc mặt của đám con cháu nhà họ Đường thay đổi lớn.
Dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng khi lời này vừa dứt, đám con cháu dòng chính nhà họ Đường vân không khỏi kinh ngạc.
Bịch bịch!
Nghe vậy, Đường Hạo đau lòng ngồi bệt xuông mông đau nhức.
Anh ta mờ mịt luống cuống, chiến đấu với Đường Mộc Tuyết suốt năm năm, ngay lúc anh ta cho rằng trục xuất được Đường Mộc Tuyết ra.
khỏi nhà họ Đường, anh ta sẽ có thể ngồi chắc vị trí chủ nhà nhà họ Đường.
Không ngờ người chiên thăng cuộc sông, cuôi cùng vân là Đường Mộc Tuyết.
Thua, lân này anh ta thật sự thua rôi.
Dương Tiêu hoàn toàn không đê ý tới Đường Hạo đang xâu hồ, anh cười khây: “Xem ra, Mộc Tuyết trỏ thành người đứng đầu nhà họ Đường không ai cỏ ý kiến gì cải”
Hầu hết con cháu nhà họ Đường đều cười chua xót, bây giờ nhà họ Đường đã bị Dương Tiêu mua lại, trong hợp đồng thu mua còn ghi tên Đường Mộc Tuyết.
Việc Đường Mộc Tuyết trở thành người đứng đầu nhà họ Đườ òng là điêu chắc chăn, bọn họ muốn phản đối có lòng mà không có lực.
Sau đó, ánh mắt Dương Tiêu lướt về phía bà cụ Đường đang ngôi trên ghế chính: “Bà nội, thời đại thuộc về bà đã qua rồi.
Vị trí này không còn thuộc về bà nữa.
Hiện tại có phải bà nên thoái vị rồi không?”
Dương Tiêu nén lại lửa giận trong lòng, nêu không phải anh có phẩm chât tôt, anh đã măng chửi bà cụ Đường từ lâu rồi.
Những năm qua, bà cụ Đường là bề trên, nhưng già không nên già, nhiều lần dung tủng Đường Hạo và Đường Dĩnh làm nhục Đường Mộc Tuyết, hoàn toàn không có sức thuyêt phục.
“Tôi… tôi…” Trên trán bà cụ Đường toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng sụp đồ cực độ.
Đánh chết bà ta, bà ta cũng không ngờ người cuồi cùng sẽ kê thừa nhà họ Đường lại là Đường Mộc Tuyết, đã v ngư! giúp đỡ Đường Mộc Tuyết kế vị còn là phế vật Dương Tiêu vào ở rê nhà họ Đường suôt năm năm.
Bà cụ Đường hiểu tình hình chung đã qua, hôm nay vị trí này bà ta không muôn cho cũng phải cho.
Dưới ánh mắt của mọi người, bà cụ Đường thất vọng run rây đứng dậy khỏi ghế chính, thở dốc nhìn Đường Mộc Tuyết..