Đường Dĩnh thật sự rất muốn cào xước những đồ trang sức này, đáng tiếc có Trịnh Thu đứng quan sát, cô ta không thể hành động.
Cuối cùng, Đường Dĩnh mang theo nỗi hận trả lại đồ trang sức, tiên quả một trăm triệu tệ chỉ cân đem bắt động sản và xe hơi ra.
Nhưng những thứ này vẫn không đủ!
Dưới thái độ nhìn nửa con mắt của Trịnh Thu, Đường Dĩnh thế chấp toàn bộ đồ có giá trị trong tay, thậm chí Đường Hạo còn phải bán nhà mới miễn cưỡng lắp đầy chỗ hồng.
Đã đến nước này, hai anh em Đường Hạo và Đường Dĩnh tuyên bố phá, sản, bọn họ nghèo kiệt xác, tinh thần sa sút không băng chó hoang.
Trịnh Thu rời đi cũng không chuyên quà cưới cho Đường Mộc Tuyết nữa.
Ong hiểu rất rõ, hàng qua tay không thể đây đi tặng được nữa.
Chờ ngày sau nhà họ Dương ở Đế Đô sẽ đưa cho Đường Mộc Tuyết một phần quà cưới còn long trọng hơn món quà giá trên trời này.
Nhìn chằm chằm xe của Trịnh Thu đang đi từ từ về phía Đề Đô, Đường Hạo và Đường Dĩnh đều buồn bực, tức giận cực điểm.
“Rung rung!”
Đúng lúc này, điện thoại của Đường Hạo vang lên.
“Xin chào, anh có phải là người nhà, của bà Đường không? Bà Đường sắp qua đời rồi, các người mau, đến xem đi!” Là bên bệnh viện gọi đến.
Vẻ mặt Đường Hạo thay đổi lớn: “Cái gì? Bà nội sắp qua đời?”
Nhà dột còn gặp mưa, nào ngờ hai anh em bọn họ vừa phá sản, bà nội lại sắp không chống đỡ ni.
“Bà nội, bà ấy…” Đường Dĩnh cũng thay đổi sắc mặt.
Trong nháy mắt, hai anh em bọn họ đâu dám do dự vội vàng chạy tới bệnh viện.
Đường Mộc Tuyết kế vị, nắm quyền phụ trách của nhà họ Đường.
Không thê không thừa nhận Đường Mộc Tuyết là một người phụ nữ nhưng không kém cạnh đồng mày râu.
Chỉ trong một ngày, dưới sự lãnh đạo của Đường Mộc Tuyết, toàn bộ hoạt động nội bộ của nhà họ Đường đã trở lại bình thường.
Tất cả con cháu dòng chính nhà họ Đường đều làm việc chăm chỉ, không dám lười biếng.
Cùng lúc đó, Đường Mộc Tuyết và Long Ngũ gặp nhau, hai người quyết định hợp nhất tập đoàn Tuyết Tiêu và tập đoàn Y dược Đường Nhân.
Đến nước này, ở thành phố Trung Nguyên chỉ còn lại tập đoàn Tuyệt Tiêu, không có Đường Nhân.
Mặc dù trước đây nhà họ Đường xa hoa lãng phí thịnh hành, nhựng sau khi Đường Mộc Tuyết, lên năm quyên quả thật đã thay đôi rât nhiều.
Mây người nhà họ Đường có lòng câu tiến được Đường Mộc Tuyết đề bạt.
Đường Mộc Tuyết cũng không hồ đồ, tuy rằng tạm thời giữ những người.
nhà họ Đường này ở lại, nhưng cuôi cùng có thê tiệp tục nhậm chức tại nội bộ hay không còn tùy thuộc vào năng lực của họ.
Có tài có đức thì ựu tiên, còn đức không có tài thì xếp thứ hai, có tài mà không có đức thì kiên quyêt không trọng dụng..