Chương
“Đứng im, các người là ai?” một âm thanh tức giận phân nộ vang lên.
Nhằm giải cứu Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu một đường phóng xe điên cuồng, đã nhanh chóng đến địa bàn của Vương Thiên Long.
Vừa bước xuống xe, liền bị đám thuộc hạ tinh nhuệ do Vương Thiên Long sắp xếp chặn ở bên ngoài.
Đêm nay, Vương Thiên Long muốn cùng Đường Mộc Tuyết điên cuồng một phen, hắn sớm đã sắp xếp năm mươi vệ sĩ canh gác bên ngoài.
Bất kỳ ai dám quấy rầy đến hứng thú của hắn, lập tức giết không tha!
Dương Tiêu chân trước vừa đến nơi, chân sau Lý Thần Chiến cũng thần tốc dẫn đầu hơn hai trăm người tiến đến hiện trường.
“Lý…Lý Thần Chiến?” nhìn rõ người đến là ai, cả đám thủ hạ của Vương Thiên Long đều kinh ngạc ngay tại chỗ.
Bọn họ lúc này chỉ có năm mươi người, còn đối phương ít nhất cũng phải có hơn hai trăm người, nếu như phải huyết chiến một trận, bọn họ người ít không đánh lại đám đông, nhất định sẽ bại trận.
Một đám thủ hạ bên dưới của Vương Thiên Long như thế nào cũng không nghĩ đến Lý Thần Chiến vậy mà lại đột nhiên đột kích đến địa bàn của bọn họ.
: ì “Điện hạ!” Lý Thân Chiên tiến lên cung kính nói.
Dương Tiêu không chút chần chừ nào nói: “Dẫn theo vài người cùng tôi xông vào bên trong, những người còn lại lưu lại bên ngoài xử lý đám phiền phức này.”
“Tuân lệnh!” Lý Thần Chiến liền giao việc lại cho một người thủ hạ.
Dương Tiêu cùng Lý Thần Chiến kẻ trước người sau lập tức xông vào phòng khách.
Hơn hai trăm thành viên của bang Răng Cá Mập liền đem năm mươi vệ sĩ tinh nhuệ của Vương Thiên Long bao vây bên ngoài.
Đám người này sợ hãi đến mức muốn chết, toàn bộ đều tự động đầu hàng.
Dù sao làm nghề này của bọn họ, đều là những ngày tháng nhuốm máu, tiền kiếm được đều là tiền bất nghĩa.
Hơn nữa, đám người này toàn bộ đều chỉ là cỏ đầu tường, bọn họ vô cùng luyến tiếc mạng sống của mình, biết rằng đấu không được đối phương, tự động đầu hàng.
Vương Thiên Long này dù sao cũng không phải là cha ruột của bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ không vì Vương Thiên Long mà không tiếc cả mạng sống.
“Hừ! Tên phế vật Dương Tiêu đã đến rồi sao? Dù cho hắn đến đây thì như thế nào? Vương lão đại sớm đã bố trí thiên la địa võng, tên phế vật đó dám đến nay, đêm nay tôi nhất định sẽ xử chết hắn!” Đường Hạo nham hiểm cười lớn.
Giống như Dương Tiêu chỉ là một trái hồng mềm, hắn muốn nắn bóp như thế nào thì nắn vậy.
Ngay giây phút Đường Hạo cười lạnh, cửa phòng khách đột nhiên bị đá văng, tiến vào hai bóng dáng của Dương Tiêu cùng Lý Thần Chiến.
Nhìn rõ người đến là ai, Đường Hạo lúc này đang thoải mái ngồi trên ghế sofa, cả người đều chết cứng.
Lông tóc khắp người đều dựng đứng cả lên, Đường Hạo trừng to mắt nhìn Dương Tiêu: “Dương Tiêu, cái tên phế vật nhà cậu như thế nào lại xông vào đây? Còn…còn có, Lý Thần Chiến như thế nào lại đến đây? Mẹ của tôi ơi!”
Cảm nhận được sát khí lẫm liệt tỏa ra trên người của hơn mười người đang đứng trước mặt, toàn thân Đường Hạo run rẫy không ngừng, sợ đến muốn suýt đi ra quần.
Đường Hạo vốn dĩ đang muốn dùng danh tiếng của Vương Thiên Long để làm khiếp sợ Lý Thần Chiến, nhưng không nghĩ đến Lý Thần Chiến vậy mà lại đích thân xuất trận, hung hăng xông vào địa bàn Vương Thiên Long.
Trong mắt Đường Hạo, Đường Mộc Tuyết cũng chỉ là một món đồ chơi, nếu đã bị Lý Thần Chiến chơi đùa chán chê rồi cũng sẽ vứt sang một bên mà thôi.
Nhưng hiện tại, Lý Thần Chiến cả khuôn mặt lạnh lẽo đích thân đến hiện trường, chuyện này khiến cho Đường Hạo sợ hãi vô cùng.
“Đường Hạo? Mày dám ám hại Đường tiểu thư, con mẹ mày đúng muốn tìm đường chết mà!” vừa bước vào phòng khách liền thấy bóng dáng của Đường Hạo, hai mắt Lý Thần Chiến tức đến mức muốn phun ra lửa.
Lần trước, hắn ở phủ đệ của Đường lão thái thái đã cảnh cáo qua với Đường Hạo, nhưng không nghĩ đến Đường Hạo biết rõ còn cố ý phạm lỗi, đem Đường Mộc Tuyết dẫn dụ đến địa bàn của Vương Thiên Long, chuyện này rõ ràng không thể buông tha được!”
“ỨỰc ực ực ực!” Đường Hạo khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, cả khuôn mặt không còn một giọt máu nhìn Lý Thần Chiến: “Lý…Lý ca, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm mà thôi!
Những chuyện này đều do Vương lão đại ép tôi làm!”
Bạt!
Lý Thần Chiến lửa giận bốc lên, nhanh như tên bắn đến trước mặt Đường Hạo, không nói hai lời lập tức hung hăng tát một cú đánh nảy lửa lên mặt Đường Hạo.
Đường Hạo không chút phòng bị nhận lấy một cú tát, trọng tâm thân thể đứng không vững, liền lập tức ngã xuống đất.
Lý Thần Chiến nhìn sang Dương Tiêu thấp giọng nói: “Điện hạ, nên xử lý tên không có mắt nhìn này như thế nào?”
Dương Tiêu sắc mặt thâm trầm như nước nhìn chằm chằm Đường Hạo: “Đường Mộc Tuyết đang ở đâu?”
Dưới sự bức ép của Lý Thần Chiến, Đường Hạo mặc dù muốn phản bác Dương Tiêu vài câu, nhưng ngược lại e sợ Lý Thần Chiến sẽ giết hắn, giọng nói run rẩy lắp bắp nói: “Đường…Đường Mộc Tuyết, cô…cô ta ở…”
Lời này của Đường Hạo vẫn chưa nói hết, một tiếng hét thát thanh tuyệt vọng hoảng loạn vang lên.
Tiếng hét này đến từ Đường Mộc Tuyết.