Chương
Dương Tiêu lái chiếc xe Maserati phóng như tên bắn hướng về vị trí khu vực biệt thự ven hồ Nhạn Minh.
Chiều hôm nay Lý Minh Hiên trong điện thoại đã báo cáo với Dương Tiêu, căn biệt thự ven hồ Nhạn Minh đã hoàn tất công tác trang trí.
Chìa khóa cổng biệt thự Dương Tiêu sớm đã cầm trong tay, đêm nay cũng là thời điểm nói với Đường Mộc Tuyết, nói với cô ấy, hai người bọn họ cuối cùng cũng có căn nhà thuộc về mình.
Đồng thời vào lúc này, Đường Hạo cũng đã nhanh chóng lái xe đến phủ đệ của Đường lão thái thái.
“Bà nội!” Đường Hạo hoảng hốt thất thó, liên tục bò đến trước mặt Đường lão thái thái.
Đường lão thái thái nhìn Đường Hạo nhíu mày nói: “Hạo Hạo, có chuyện gì lại hoảng hốt như vậy? Không lẽ bên kia đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao?”
“Đúng vậy đó bà nội, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, tên phế vật Dương Tiêu vậy mà lại dẫn theo Lý Thần Chiến đánh đến.” Đường Hạo gấp gáp hét lên.
“Cái gì? Dương Tiêu dẫn theo Lý Thần Chiến đánh đến?” thần sắc Đường lão thái thái có chút thay đổi, sau đó bà ta cười lạnh nói: “Tên phế vật Dương Tiêu dẫn theo Lý Thần Chiến đánh đến thì như thế nào?”
“Đừng quên rằng, Vương Thiên Long cũng là một nhân vật hung hãn, Lý Thần Chiến nếu như dám dẫn người đến đánh giết, không lẽ không sợ Vương Thiên Long phản đòn hay sao?”
Trong mắt Đường lão thái thái, thực lực của Vương Thiên Long căn bản không yếu thế hơn so với Lý Thần Chiến.
Lý Thần Chiến dám cả gan dẫn người tiến vào địa bàn của Vương Thiên Long, cũng chính là chủ động tìm đường chết.
Đường Hạo hoảng hốt nói: “Không! Không phải đâu! Bà nội à!
Người mà Lý Thần Chiến điều động gần như đều là quân tinh nhuệ, Vương Thiên Long hoàn toàn không đoán trước được Lý Thần Chiến hắn ta sẽ dẫn theo nhiều người đến như vậy, người của hắn đều đã đầu hàng, sau đó Vương Thiên Long còn bị Lý Thần Chiến bắt đi, có lẽ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Đường Hạo, cháu chắc chứ?” Đường lão thái thái nhảy dựng, lập tức đứng lên, cả khuôn mặt đều hoảng hối.
Nếu như tất cả những chuyện này đều là sự thật, vậy thì hậu quả khó lòng tưởng tượng được.
Đường Gia tại thành phố Trung Nguyên chỉ được xem như gia tộc hạng hai, chỉ cần Lý Thần Chiến nổi cơn thịnh nộ, Đường Gia bọn họ căn bản không có cách nào chống cự.
Đường Hạo cả khuôn mặt xám xịt như người sắp chết nói: “Đúng vậy, bà nội à, cháu thật sự đã tận mắt nhìn thấy, Vương Thiên Long tiêu tùng rồi, hắn triệt để tiêu tùng rồi, cháu cũng tàn đời rồi; cháu hiện tại đã bị Lý Thần Chiến nhắm đến, vậy chuyện này phải làm như thế nào đây? Lý Thần Chiến hắn khẳng định sẽ hạ lệnh giết cháu.”
Đường lão thái thái hít sâu một hơi, bà cuối cùng đã nhận ra : được tính nghiêm trọng của vấn đề này.
Dù cho bà có mất cái mạng già này cũng tuyệt không để Đường Hạo xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, dù sao đây cũng là cháu nội ruột của bà, cũng là người thừa kế duy nhất được bà công nhận của Đường Gia.
Tỉ mỉ suy xét mọi việc, Đường lão thái thái trầm giọng nói: “Hạo Hạo, nhiều năm về trước ông nội của cháu có mua một căn nhà ở Thủy Ngạn Tân Thành, những năm nay đều không có người đến ở, những ngày này cháu cứ tạm đến ở trong căn nhà ở Thủy Ngạn Tân Thành tạm tránh sóng gió vài hôm, đợi mọi chuyện êm xuôi lại xuất đầu lộ diện.”
“Cảm ơn bà nội, cảm ơn bà nội!” Đường Hạo vui mừng khôn Š xiệt.
Thủy Ngạn Tân Thành là một tiểu khu cao cấp tại thành phố Trung Nguyên, cũng là nơi mà Đường lão gia khi còn sống mua lại, bảo vệ bên trong cực kỳ nghiêm ngặt.
Hơn nữa, Đường Gia không có mấy người biết đến sự tồn tại của căn nhà tại Thủy Ngạn Tân Thành.
Chỉ cần hắn trốn vào đó, Lý Thần Chiến tuyệt đối không cách nào tìm ra được tung tích của hắn.
Còn về Đường lão thái thái, dù sống hay chết cũng không có chút điểm liên quan nào với hắn.
Nếu như Đường lão thái thái chết đi có thể xoa dịu được cơn thịnh nộ của Lý Thần Chiến vậy thì Đường Hạo hận không thể thấy Đường lão thái thái chết ngay lập tức.
Trong mắt Đường Hạo, Đường lão thái thái tuổi tác đã cao, vậy mà vẫn nắm quyền lực trong tay không chịu buông, hắn sớm đã nhìn Đường lão thái thái không vừa mắt.
Đường lão thái thái căn bản không biết suy nghĩ trong lòng Đường Hạo, nếu như biết được, khẳng định sẽ tức đến mức phun máu.
Bà thật sự không ngờ được cháu nội ruột của mình lại có tâm tư tàn nhẫn ác độc như vậy, vậy mà lại muốn ám hại bà.
Giờ phút này, sắc mặt Đường lão thái thái trầm trọng, bà không thể ngờ được Dương Tiêu vậy mà lại có thể mời được vị sát thần Lý Thần Chiến.
Bà sống cả đời này, căn bản không hề sợ Lý Thần Chiến sẽ đến tìm mình gây phiền phức.
Nếu như Lý Thần Chiến dám đến đây, bản thân sẽ lập tức báo cảnh sát, bà chính là không tin Lý Thần Chiến có gan dám làm khó bà.
Đường Hạo sau khi cầm lấy chìa khóa căn nhà ở tiểu khu Thủy Ngạn Tân Thành sau đó nhếch nhác tháo chạy, đôi mắt già nua của Đường lão thái thái lóe lên một ánh nhìn nham hiểm: “Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu, Đường Gia này không thể chứa hai ngươi!”
Đường lão thái thái lúc này đã hạ quyết tâm phải tìm cơ hội trục xuất Đường Mộc Tuyết ra khỏi Đường Gia.
Giây phút này, Dương Tiêu sớm đã lái xe đến khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh.
Sau khi nhìn thấy khu vực biệt thự xa hoa tráng lệ, Đường Mộc Tuyết kinh ngạc thốt lên: “Dương Tiêu, anh làm gì vậy? Đây chính là khu biệt thự xa hoa nhát tại thành phố Trung Nguyên, ước mơ lớn nhất của bà nội cả cuộc đời này chính là có thể sống ở đây, hơn nữa, bảo an nơi này đặc biệt an ninh, nếu như anh tùy tiện xông vào, chúng ta chốc nữa sẽ bị bảo an đuổi ra ngoài mát!”