Chương
Nhằm xác nhận lại bản thân có thật sự nhiễm phải căn bệnh giang mai này hay không, Lưu Mộng Lị tiếp tục tiến hành lần thứ hai xét nghiệm máu.
Sau đó, điều khiến cho Lưu Mộng Ly tuyệt vọng chính là hai bản báo cáo đều có kết quả như nhau, cô quả thật đã nhiễm phải căn bệnh giang mai.
Ngay giây phút đó, Lưu Mộng Lị như cảm thấy sét đánh giữa trời quang, cô chỉ cảm thấy trời đất như sập đổ.
Đường Hạo quả nhiên đã phản bội tình cảm của cả hai người, không những lăng nhăng với phụ nữ khác bên ngoài, bản thân nhiễm bệnh còn đem căn bệnh đó truyền nhiễm sang cho cô.
Hai mắt Lưu Mộng Lị tối sầm, cảm giác bản thân như mắt ngất lịm đi.
Cô chính là một người con gái tư tưởng bảo thủ, căn bản không có cách nào chấp nhận được việc phản bội của chồng mình.
Bác sỹ nói rằng Lưu Mộng Lị chỉ mới bị truyền nhiễm thời kỳ đầu, bệnh tình vẫn còn có thể khống chế, hi vọng Lưu Mộng Lị có thể lập tức tiếp nhận điều trị của bệnh viện.
Sau đó, tâm trạng của Lưu Mộng Lị giây phút này vẫn còn ngây ngốc ở lại bệnh viện, trong lòng lửa giận cuồn cuộn, hiện tại cô chỉ muốn giết chết Đường Hạo.
“Ba, Đường Hạo ở bên ngoài lăng nhăng với người phụ nữ khác, còn đem bệnh tình dục lây nhiễm sang cho con!” gọi đến một số điện thoại, Lưu Mộng Lị nghẹn ngào nói.
Chủ nhân Lưu Gia Lưu Hàn sau khi nghe xong, lập tức giận đến tím tái: “Cái gì? Tên Đường Hạo này vậy mà lại đem bệnh truyền nhiễm sang cho con? Thật là đáng chết! Con gái, ba hiện tại đang ở bên ngoài công tác, lập tức quay trở về, đợi lát nữa ba sẽ gọi điện cho hai anh của con, hôm nay ta nhất định sẽ cho tên tiểu tử Đường Hạo đẹp mặt!”
Bản thân là gia chủ gia tộc hạng hai tại thành phố Trung Nguyên, Lưu Hàn tát nhiên cũng hiểu rõ, đàn ông bên ngoài có những tư tưởng như vậy cũng là bình thường, chuyện này hắn có thể lý giải được.
Nhưng sau khi ở bên ngoài lăng nhăng, còn đem bệnh truyền nhiễm cho con gái của ông, điều này khiến cho Lưu Hàn không cách nào chấp nhận được.
Sau khi nhận được tin tức, hai người anh trai của Lưu Mộng Lị lập tức nhanh chóng cùng Lưu Mộng Lị tập hợp xuất phát đến khu chung cư Thủy Nhạn Tân Thành.
Đường Hạo lúc này đang ở tại chung cư, sắc mặt vui mừng khấp khởi, Lưu Mộng Lị vừa ra ngoài, khi ra ngoài nhất định sẽ mua cho hắn không ít đồ ăn ngon cùng thức ăn bồi bổ.
Những ngày này quả thực đã dằn dặt Đường Hạo, hắn trốn trong khu chung cư này, đã nhiều ngày như vậy vẫn chưa ăn được một bữa sơn hào hải vị đâu.
Đồng thời, cũng vì phóng túng quá độ, dẫn đến hai chân Ễ Đường Hạo hiện tại đều mềm nhũn.
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Đường Hạo lập tức đứng dậy bước ra mở cửa.
Hắn kích động cười nói: “Lị Lị, em cuối cùng cũng đã trở về rồi, lục vị địa hoàng đan mau nhanh đưa cho anh!”
Rằm!
Cánh cửa vừa được hé mở, một người đàn ông cao lớn thô kệch một chân hung hăng đá lên lồng ngực của Đường Hạo.
Đường Hạo lúc này không chút phòng bị, sau khi nhận một cú đá hung hăng ngã ngửa trên mặt đất, sắc mặt sửng sốt.
Tiếp theo đó, Lưu Hạo Nhiên dẫn theo hai người đàn ông cường tráng bước vào bên trong, sắc mặt của ba người nồng đậm hận ý, hận không thể lập tức dồn Đường Hạo hắn vào chỗ chết.
Cảm nhận được sự đau đớn truyền đến từ trong lồng ngực, Đường Hạo kinh ngạc ngước nhìn ba người trước mặt: “LỊ LỊ, em đây là đang làm gì? Anh vợ, …anh…các người như thế nào lại đến đây? Em…em hình như không có đắc tội gì đến hai người?”
Hai người đàn ông cùng Lưu Mộng Lị bước vào bên chính là hai người anh trai của Lưu Mộng Lị, Lưu Hải cùng Lưu Giang.
Nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Đường Hạo, hai mắt Lưu Mộng Lị giống như muốn phun ra một ngọn lửa, cô hung hăng tức giận nhìn Đường Hạo hét lên: “Hừ! Làm gì sao? Đường Hạo, bản thân đã làm ra chuyện gì không có mặt mũi nhìn người khác không lẽ trong lòng anh không rõ hay sao?”
Trong án tượng của Đường Hạo, Lưu Mộng Lị vẫn luôn là một người con gái dịu dàng, những năm nay cũng vì bản thân không thể sinh con nên vẫn luôn bao dung với hắn, từ trước đến nay chưa từng nỗi giận với hắn.
Lưu Mộng Thị nhất thời trở nên hung hăng, điều này khiến cho trong tim Đường Hạo lộp bộp rơi.
Mẹ tôi ơi, không lẽ việc giữa hắn cùng Nhiễm Trinh Trinh đã bị bại lộ rồi hay sao?
Dù cho bị bại lộ thì Lưu Mộng Lị cũng sẽ không nồi trận lôi đình như vậy với hắn!
Dựa theo hiểu biết của hắn với Lưu Mộng Lị, cho dù bản thân bị bại lộ, Lưu Mộng Lị vì mặt mũi của bản thân tuyệt đối sẽ không cùng hắn trở mặt với nhau.
Bản thân rốt cuộc đã đắc tội với Lưu Mộng Lị ở chỗ nào chứ?
Đến mức Lưu Mộng Lị lại tức giận như vậy!”
Anh cả của Lưu Mộng Lị, Lưu Hải hai mắt tóe lửa, tức giận bước lên phía trước tóm chặt lầy Đường Hạo phẫn nộ hét lên: “Đường Hạo, bản thân mày đã làm chuyện gì có lỗi với em gái của tao, không lẽ trong lòng mày không có chút chột dạ gì hay sao?”
“Đường Hạo, nếu như hôm nay mày không thành thật khai báo, ông đây nhất định sẽ một đao giết chết mày!” anh hai của Lưu Mộng Lị, Lưu Giang từ phía sau rút ra một con dao sắc mặt trầm trọng nói.
“Ùng ục! Ùng ục!”
Một cỗ hàn ý từ dần dần xông lên, dọa đến Đường Hạo cả người đều run rầy.