Chương
Dương Tiêu cũng biết răng, những người trong nội bộ Long Lân Các, kẻ nào tính cách cũng kiêu ngạo cô độc, bình thường trong mắt không chứa được bát kỳ người nào khác.
Cũng vì Long Lân Các chính là tổ chức lớn mạnh nhất trong giới y học tại Thiên Phủ Chi Quốc, những thành viên bên trong người nào cũng đều là đại nhân vật trong giới y học.
Mặc dù Liễu Giang Hà là thần y nổi danh khắp chốn, nhưng đến tư cách gia nhập vào Long Lân Các cũng không có đủ.
Không phải vì y thuật của Liễu Giang Hà không đạt chuẩn, mà điều kiện để gia nhập vào Long Lân Các tuổi tác bắt buộc phải từ bốn mươi tuổi trở xuống.
Cho nên, người có thể gia nhập vào Long Lân Các, một thân y thuật nhát định phải đạt đến mức đỉnh cao nhất.
Nếu không bốc phét mà nói, lấy bắt kỳ thành viên nào của Long Lân Các ra để so sánh, thực lực tuyệt đối không thua kém Liễu Giang Hà.
Điều đáng tiếc chính là, người có thể gia nhập vào Long Lân Các chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Hà Nam chính là tỉnh thân có số lượng dân cư đông đúc nhất Thiên Phủ Chỉ Quốc, nhưng người có tư cách gia nhập vào Long Lân Các chỉ có bốn người, trong đó có một người tại thành phố Trung Nguyên, tất cả thành viên của Long Lân Các gộp lại cũng tuyệt không vượt qua tám, mười người.
Nghĩ rằng vị thanh niên vừa rồi chính là nhân vật tại thành phố Trung Nguyên có tư cách gia nhập vào Long Lân Các.
“Đúng vậy, người thanh niên vừa rồi tên là Thái Khôn, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, được xưng tụng là thần y trẻ tuổi nhất trong giới y học thành phố Trung Nguyên, danh tiếng tuyệt không thua kém Liễu Giang Hà.” Lưu Vỹ thấp giọng nói.
Dương Tiêu gật đầu ngầm hiểu, cũng không cảm thấy hành vi vừa rồi của Hình Kiện có điểm nào thát lễ.
Dù sao người bệnh nặng nằm bên trong cũng là phụ thân ruột của mình, điểm này tuyệt đối có thể tha thứ.
Nếu như đổi lại người nằm bên trong chính là phụ thân ruột của mình, có lẽ cảm xúc của hắn so với Hình Kiến càng thêm kích động.
Dương Tiêu thấp giọng nói: “Nếu đã như vậy, cục trưởng Lưu này, chúng ta cũng cùng vào bên trong xem thử như thế nào!
Lỡ đâu có gì cần giúp đỡ, tôi cũng có thể giúp một tay!”
“Như vậy cũng tốt!” Lưu Vỹ có chút cảm kích nói.
Sau khi theo Lưu Vỹ bước đến phòng ngủ của Hình lão gia, chỉ thấy trong phòng Hình lão gia bày trí vô số cổ trầm, cũng như các món đồ cổ.
Dương Tiêu lúc này cũng không cảm thấy có bắt kỳ điều gì kỳ quái, dù sao người có tiền cũng rất thích thu thập các món đồ cổ, chuyện này vô cùng bình thường.
Có điều, ánh mắt Dương Tiêu dần dàn khóa chặt trên một bức họa, bức họa lúc này vẫn chưa hoàn chỉnh, thiếu góc nẹp, phía trên vẫn còn chút ngả vàng.
ồ Nhìn chăm chú vào bức họa này, mắt phải của Dương Tiêu không ngừng điên cuồng nháy, giống như có việc gì nguy hiểm chuẩn bị giáng xuống.
Cũng vì trước đây từng chấp hành qua vô số nhiệm vụ, Dương Tiêu đối với sự nguy hiểm vô cùng kịch liệt, hắn hiện tại có thể quả quyết cho rằng Hình lão gia đột nhiên trở nên nguy kịch tuyệt đối không phải xuất phát từ nguyên nhân cơ thể.
Chăm chú quan sát một lát, Hình lão gia lúc này đang nằm trên giường, đỉnh đầu thâm đen, giống như bị hạ độc.
Thái Khôn tiến hành bắt mạch cho Hình lão gia, sau đó nhíu mày đăm chiêu.
Sau đó, anh ta mở hộp thuốc cứu thương lấy ra chín cây ngân châm, bắt đầu châm lên chín huyệt vị trên lồng ngực Hình lão gia.
“Linh Khu Cửu Châm?” Dương Tiêu có chút thốt lên.
Thái Khôn càng kinh ngạc hon, hắn liếc mắt nhìn Dương Tiêu: “Anh cũng biết Linh Khu Cửu Châm?”
Dương Tiêu gật đầu trả lời: “Có biết được đôi chút, các hạ quả nhiên là người của Long Lân Các, Linh Khu Cửu Châm là một trong những phương pháp châm cứu sớm đã thất truyền, quả thật lợi hại.
Linh Khu Cửu Châm xuất phát từ Nội Kinh Hoàng Đề, vô cùng ảo diệu, Dương Tiêu trước đây cũng đã từng nghiên cứu qua.
Giây phút này, người tên Thái Khôn thao tác thành thục chính xác đâm vào từng vị trí bộ vị Linh Khung Cửu Châm, có thể thấy rõ thực lực, tuổi trẻ ngời ngợi nhưng năng lực lại không kém bao nhiêu so với Liễu Giang Hà.
Sau khi bị Dương Tiêu tra rõ lai lịch, trên khuôn mặt Thái Khôn quay lại nét lạnh lùng cô độc như cũ.
Giống như việc đến từ học viện y học đệ nhất Thiên Phủ Chi Quốc — Long Lân Các chính là một vinh hạnh vô cùng to lớn.
Ngay khi Thái Khôn vẫn đang dương dương đắc ý, Dương Tiêu liền thở dài nói: “Thật đáng tiếc, bệnh trạng của Hình lão gia không nằm ở vấn đề thân thể, mà vì nguyên nhân khác, nếu như cậu thi triển Cung Linh Cửu Châm chỉ có thể cưỡng ép gọi tỉnh Hình lão gia, nếu như vậy thì không có cách nào trị tận gốc được, hơn nữa còn ảnh hưởng đến tuổi thọ của Hình lão gia.
Lời này vừa nói ra, Thái Khôn trong giây lát thẹn quá hóa giận.
Hắn dù sao cũng đến từ học viện y học đệ nhất Thiên Phủ Chi Quốc Long Lân Các, cả người y học xuất thần nhập hóa, y thuật của hắn từ trước đến nay chưa từng bị người khác nghỉ ngờ chất ván.
Thái Khôn sắc mặt trầm ngâm, khinh thường nhìn Dương Tiêu không khách sáo nói: “Ăn nói bậy bạt! Tiểu tử, anh dám nghi ngờ năng lực của tôi? Đứng trước mặt tôi, anh thì được tính là thứ gì chứ?”