Hổ Tế

chương 336

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Xem ra vừa rồi là do tôi quá lỗ mãng rồi, nhanh chóng chuẩn bị xe xuất phát đến biệt thự ven hồ Nhạn Minh!” Hình Kiện lúc này hồi hận vô cùng.

Nếu sớm biết Dương Tiêu liệu việc như thần, thì vừa rồi ông nhất định sẽ không có thái độ lạnh lùng như vậy với Dương Tiêu.

Cũng vì cứu mạng phụ thân của mình, Hình Kiến chỉ có thể trong lòng không ngừng cầu nguyện Dương Tiêu đừng so đo tính toán với sự vô lễ vừa rồi của ông.

Lưu Vỹ lầm bầm oán trách vài câu: “Lão Hình này, người mà Liễu thần y giới thiệu làm sao có thể sai được chứ? May mắn Dương tiên sinh tính tình rộng lượng, trước khi rời khỏi còn nhắn lại địa chỉ cho chúng ta.”

“Đúng, đúng, đúng, nhưng hiện tại nói bất cứ điều gì cũng muộn rồi, hiện tại nhanh chóng tìm đến Dương tiên sinh rồi nhận tội trước ngài ấy vậy!” Lưu Hình không chút chần chừ nhanh chân bước ra ngoài.

Đầu cũng không ngoảnh lại, trực tiếp vứt lại Thái Khôn đang đứng ngoài sân biệt thự Hình Gia.

Nhìn theo bóng lưng vừa rời khỏi của Hình Kiện cùng Lưu Vỹ, Thái Khôn há hốc miệng ngạc nhiên, như muốn nói điều gì đó nhưng nhất thời chỉ biết câm lặng.

Không có cách nào khác, loại bệnh trạng này hắn chưa từng gặp qua, chứ đừng nói đến làm cách nào trị khỏi.

Thái Khôn hiểu rõ, lần này mình quả thật mắt mặt lớn rồi, đặc ì biệt với xuất thân từ Long Lân Các như hắn, vậy mà lại bó tay chịu trói trước căn bệnh này, đối với cuộc đời hành y của hắn quả thật là một sự sỉ nhục to lớn.

Nghĩ đến việc Dương Tiêu đã cướp đi hào quang của mình, ánh mắt Thái Khôn lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó nhủ thầm: “Hù! Tôi phải xem thử tên tiểu tử chỉ biết đi giả danh lừa gạt người khác kia có thật sự trị được bệnh của Hình lão gia hay không, tôi chính là không tin căn bệnh đến Thái Khôn tôi đây không trị được, chỉ một tên lừa gạt giang hồ có thể trị khỏi.”

Giây phút này, Thái Khôn cho rằng Dương Tiêu chính là đang cố ý giả thần giả quỷ.

Hắn không hề có ý rời đi, chính là muốn ở lại nơi này tiếp tục chờ đợi, ngồi chờ Dương Tiêu xấu mặt.

Nếu như Dương Tiêu đến đây cũng không ăn thua gì, vậy thì ít ra còn vớt vát được chút mặt mũi.

Nếu như hiện tại hắn rời khỏi, bản thân cùng với những kẻ đào bình chạy trốn trong các trận chiến có gì khác nhau chứ.

Hắn xuất thân đến từ Long Lân Các, học viện y học lớn mạnh nhất Thiên Phủ Chi Quốc, trên người tất nhiên có kiêu ngạo của riêng mình.

Cũng ngay lúc này, Dương Tiêu cũng đã quay trở về khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh.

Cũng không phải nói Dương Tiêu nhất định muốn Lưu Vỹ, Hình Kiện đến mời mình, nhưng điện thoại Dương Tiêu vừa rồi hết pin, hắn cũng không mang theo sạc dự phòng, trên xe lại không hề có dây sạc, nhất thời không cách nào sạc điện thoại được.

Khi vừa đến nơi, Dương Tiêu từ xa đã nhìn thấy được một bóng dáng quen thuộc, chính là Vương Trạch đã nhiều ngày không gặp.

Vương Trạch lúc này lái chiếc xe BMW màu trắng cũng nhìn thấy Dương Tiêu.

Khi nhìn thấy, trong mắt Vương Trạch chỉ hiện lên một ánh nhìn khinh bỉ mãnh liệt: “Dương Tiêu, cậu đến nơi này làm gì? Nơi này không phải là nơi dành cho những tên quỷ nghèo nàn như cậu đến đây đâu, cần thận lát nữa có nhân viên bảo vệ vô tình tống cổ cậu ra ngoài đó!”

Dương Tiêu đối với Vương Trạch không có một chút hảo cảm nào.

Khi vừa mới bắt đầu, Cung Thiên Tề đột nhiên tái phát bệnh tim, người ngăn cản hắn chính là Vương Trạch, sau đó vì chữa bệnh chân cho Đường Kiến Quốc, mà châm chọc hắn chính là Vương Trạch, sau đó vì trị bệnh thận hư cho Kim Bàng Tử mà coi khinh hắn cũng chính là người đàn ông này.

Cũng vì thế, nên khi nhìn thấy Vương Trạch, Dương Tiêu có chút dở khóc dở cười, tần suất xuất hiện của người đàn ông này khoảng thời gian này tại sao lại cao đến thế?

“Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, có nghe thấy không? Lỗ tai có phải nhét đầy lông lừa rồi hay không? Có biết khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh chính là khu biệt thự đắt giá sang trọng nhất thành phố Trung Nguyên hay không, tùy tiện chọn ra một căn biệt thự, giá trị cũng phải đến vài chục triệu nhân dân tệ, tên quỷ nghèo nàn nhà cậu mà cũng bước vào đây? Chẳng lẽ muốn tự chuốc lấy nhục nhã hay sao?” nhìn thấy Dương Tiêu không đáp lời, Vương Trạch lại lần nữa châm chọc.

Đối diện với sự khinh thường của Vương Trạch, Dương Tiêu có chút kinh ngạc: “Ông có thể đến đây vậy tại sao tôi không đến được?”

Lời này vừa nói ra, thần sắc Vương Trạch lập tức trở nên kiêu ngạo, bày ra một bộ dáng điên cuồng khoe khoang.

“Tôi là chủ nhân một căn nhà nơi này, ở đây tôi có một căn biệt thự, hâm mộ lắm đúng không? Tên phế vật nhà cậu! Nói cho cậu biết, căn biệt thự này của tôi trị giá lên đến ba mươi triệu nhân dân tệ, dù cho cậu phấn đấu cả đời cũng chỉ có thể ngắng đầu mà ước mơ thôi!”

“Chủ nhà?” Dương Tiêu có chút kinh ngạc thốt lên.

Xem ra Vương Trạch những năm nay mượn danh tiếng đệ tử của Liễu thần y kiếm được cũng không ít tiền.

Những lời Vương Trạch nói vừa rồi không sai chút nào, người bình thường dù cho phấn đấu cả đời có lẽ cũng chỉ có thể ngắng đầu hâm mộ khu biệt thự ven hộ Nhạn Minh này mà thôi.

Nơi này dù sao cũng là khu biệt thự sang trọng nhất của thành phố Trung Nguyên, có thể sống ở đây nếu không phải giàu có thì cũng là người quý phái, tất cả đều là đại nhân vật có danh tiếng.

, Tên Vương Trạch quá lắm cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng lại có đủ sức mua một căn biệt thự ở ven hồ Nhạn Minh, nếu chuyện này truyền ra ngoài, quả thật rất nỗ lực phần đấu rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio