Chương
Dương Tiêu quả thật chính là chủ nhân hòn đảo nhỏ trung tâm ven hồ Nhạn Minh hay sao?
Bùm!!!
Những lời này được thốt ra từ miệng của người phụ trách quản lý tài sản, chẳng khác nào một đạo sắm sét hung hăng đánh lên đầu Vương Trạch, đánh Vương Trạch đến mức ngoài khét trong mềm.
“Tên…tên phế vật kia chính là chủ nhân của hòn đảo nhỏ?” ánh mắt Vương Trạch đờ đẫn, tự lẫm nhẳm nói chuyện.
Ông chỉ cảm giác bản thân như đang nằm mo, lấy tay nhéo mạnh lên cánh tay của mình, một cỗ đau đớn dâng lên khiến ông lập tức khôi phục tinh thần.
Người phụ trách phòng quản lý tài sản nói: “Không sai, Dương tiên sinh chính là chủ nhà hòn đảo nhỏ, nếu như Vương tiên sinh không còn bắt kỳ chuyện gì khác. Vậy mời ông ra về!”
“Chuyện…chuyện này làm sao có thể? Tên tiểu tử kia không phải là tên vô dụng phế vật chỉ biết ăn bám hay sao?” Vương Trạch khó lòng tin tưởng được.
Nhưng nếu như người phụ trách phòng quản lý tài sản đã nói như vậy, căn bản không thể nào là giả được.
Ngay giây phút này, Vương Trạch chỉ cảm thấy mọi chuyện đều trở nên hỗn loạn, mèo hiện tại còn có thể làm phù dâu cho chuột.
Một tên phề vật vậy mà lại có đủ sức mua một mảnh đắt trị giá trên cả hàng trăm nhân dân tệ, còn có thê xây được cả một căn biệt thự?
Chuyện…chuyện này không phải đang tự nói đùa với bản thân hay sao?
Nghĩ đến hành động bản thân vừa chống đối với Dương Tiêu, Vương Trạch chỉ cảm thầy một bản tay vô hình hung hăng tát lên khuôn mặt của ông.
Vương Trạch hồn bay phách lạc quay về biệt thự của mình, khi ông nằm dài trên ghé sofa, cả người giống như chịu phải trăm ngàn cú đả kích, cả người đều cảm thấy không khỏe.
Dương Tiêu sau khi mở toàn bộ cửa sổ cho thông thoáng, lúc này một nhân viên bảo vệ gấp gáp chạy đến tìm Dương Tiêu nói: “Dương tiên sinh, cục trưởng Hình cục trưởng bộ công an cùng cục trưởng Lưu cục trưởng cục bảo vệ môi trường muốn gặp ngài, ngài có muốn cho bọn họ vào không?”
Khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh đối với sự an toàn cùng riêng tư của các chủ hộ đều cực kỳ bảo đảm, dù cho là bắt kỳ đại nhân vật nào muốn tiến vào cũng phải tiến hành điều tra.
Trừ phi chủ hộ làm chuyện bất hợp pháp, cảnh sát đến thi hành công vụ thì bọn họ mới không có quyền ngăn cản.
Dương Tiêu sớm biết hai người này sẽ đến tìm mình, liền lịch sự nói: “Không cần, tôi hiện tại ra ngoài gặp hai người bọn họ.”
Dương Tiêu lập tức lái xe đến trước cổng chính.
Khi nhìn thấy Dương Tiêu, Hình Kiến gấp gáp nói: “Ôi trời ơi, Dương tiên sinh thật là vô cùng xin lỗi ngài, vừa rồi cũng là do tôi đường đột, quả nhiên không ngoài dự đoán của ngoài, phụ thân tôi lại bất tỉnh, hơn nữa Thái Khôn Thái tiên sinh cũng không thể làm được gì khác, hiện tại chỉ có thể đến nhờ vậy ngài”
Hình Kiện là anh em tốt với Lưu Vỹ, Lưu Vỹ lúc này cũng vội vàng nói thêm vào: “Dương tiên sinh, chúng tôi vô cùng có thành ý mong ngài ra tay cứu chữa.”
Dương Tiêu trực tiếp nói: “Mặc dù nghề nghiệp của tôi không phải là bác sĩ, nhưng ít nhất cũng được xem như là một nửa bác sĩ, tôi nhát định sẽ không thấy chết mà không cứu, cục trưởng Hình, ông nhanh chóng cho người chuẩn bị máu chó mực cùng một chút rượu gạo nếp, lát nữa tôi cần dùng đến, máu chó mực chỉ cần một lượng vừa đủ một ống tiêm nhỏ là được.”
Dương Tiêu không thể không cường điệu, nhấn mạnh chuyện này; hắn chính là sợ rằng Hình Kiện sẽ giết chết cả một con chó mực.
Chó dù sao cũng là bạn bè tốt với loài người, Dương Tiêu không muốn sát sinh.
“Được!” Hình Kiện mặc dù kinh ngạc, nhưng vì cứu phụ thân của ông, Hình Kiện cũng không hỏi quá nhiều.
Sau khi cả ba quay vê lại biệt thự Hình gia, máu chó mực cùng rượu gạo nếp đã được chuẩn bị đầy đủ.
Thái Khôn nhìn thấy Dương Tiêu đã quay trở lại, đứng thẳng người sắc mặt châm chọc, hắn chính là không tin Dương Tiêu này có năng lực xoay chuyền tình huống.
“Đem máu chó mực cho tôi!” Dương Tiêu sắc mặt nghiêm túc nói.
“Nhanh!” Hình Kiện hét lên.
Một người hầu nhanh tay lẹ chân đưa một ống tiêm máu chó mực đến cho Dương Tiêu.
Dương Tiêu từ trong túi lấy ra hai tờ khăn giấy, sau đó lấy máu chó mực thắm ướt hai tờ khăn giấy này, cuối cùng dưới ánh mắt quan sát của tất cả mọi người Dương Tiêu liền đem tờ khăn giấy thắm máu này đặt lên trên trán của Hình lão gia.
Nhìn thấy tình cảnh này, Thái Khôn sắc mặt đại biến, cả khuôn mặt đều lập tức thay đổi nói: “Lang băm! Đúng là lang băm mài! Làm gì có chuyện lấy máu chó mực ra cứu người chứ? Không ngoài dự đoán của tôi, tên tiểu tử này quả nhiên chính là tên lừa gạt giang hồ. Cục trưởng Hình, nhanh, mau bắt tên giang hồ lừa gạt này lại!”
Sau đó, chính vào giây phút này, một điều bắt ngờ liền xảy ral