Chương
Dương Tiêu mỉm cười gật đầu sau đó giải thích: “Không phải không có quan hệ gì! Chính là do bức tranh vẽ này khiến cho Hình lão gia lâm vào trạng thái hôn mê, nều như không phải kịp thời phát hiện, e rằng đến lúc đó cả Hình Gia đều mát mạng liên tiếp.”
Thái Khôn nghe xong, mỉm cười khinh bỉ nói: “Nói chuyện giật gân, đúng là nói chuyện giật gân! Cục trưởng Hình, mau nhanh chóng đem bắt tên tiểu tử này lại, những lời từ miệng tên nhóc này không có một câu nói thật lòng nào.”
Dương Tiêu ngó lơ Thái Khôn sau đó nhìn về phía Hình lão gia sau đó nói: “Hình lão gia, tôi hỏi ông chuyện này, bức tranh chữ này có phải là ông gần đây mới mua về hay không? Người bán có nói với ông rằng bức tranh vẽ này gân đây được lấy ra từ mộ cổ hay không?”
Trên khuôn mặt của Hình lão gia tràn ngập kinh ngạc, Dương Tiêu vậy mà lại biết rõ chuyện này như vậy?
Không sai, bức tranh này giá trị bất phàm, nhưng ông lại mua lại với giá thấp, người bán cũng đã từng nói qua bức tranh chữ này vừa lấy từ cổ mộ cho nên mới rẻ tiền như vậy.
“Tiểu thần y, cậu…cậu làm sao biết được?” Hình lão gia trừng mắt há hốc mồm nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu tiếp tục nói: “Vậy thì không sai rồi, theo như tất cả mọi người đều biết, trong cổ mộ đều có vô số những đồ vật không sạch sẽ, người tiền vào cổ mộ rất dễ bị trúng tà, vừa rồi Hình lão gia chính là bị những thứ không sạch sẽ nhập vào người, máu chó mực cùng rượu gạo nếp chính là có tác dụng trấn tà, những thứ này không phải là nói chuyện giật gân!”
Dương Tiêu cô tình nhân mạnh câu nói cuôi cùng, điêu này càng khiến cho sắc mặt của Thái Khôn càng thêm khó coi.
Hắn thật sự không ngờ rằng Dương Tiêu lại nói ra lý do thoái thác như vậy.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Thái Khôn vẫn phải thừa nhận, trên thế giới này quả thật có quá nhiều thứ không có cách nào giải thích rõ ràng được.
Giống như bệnh AIDS, nhân loại đến hiện tại vẫn chưa tìm ra được phương pháp trị triệt để căn bệnh này.
Trước đây bọn họ cũng đã gặp qua loại chuyện như’ vậy, chính là một ông lão sau khi xuống cổ mộ liền đột nhiên nổi điên, đối diện với tình huống này, khiến cho toàn bộ Long Lân Các đều bó tay không cách chữa trị.
Hình Kiện cùng Lưu Vỹ cả hai người đều như đột nhiên bừng tỉnh, thì ra chuyện chính là như vậy.
Mặc dù những lời Dương Tiêu nói đều vô cùng huyền học, nhưng bọn họ thật sự tin rằng trên thế giới này thật sự có những thứ không sạch sẽ.
Giống như người chỉ cần làm chuyện xấu, sớm muộn gì cũng phải gặp báo ứng.
Dương Tiêu tiếp tục nói: “Thứ đồ vật dơ bẩn này hại người, Hình lão gia tuổi tác đã lớn, càng dễ bị nhập vào thân, thứ này sẽ từ từ hấp thu sinh khí trong người, càng ngày càng lớn mạnh, không ngừng hãm hại người nhà Hình Gia, cuối cùng sẽ dẫn đến việc toàn bộ người nhà Hình Gia mất mạng, sau đó thứ này sẽ đi gây hại cho những người khác.
Sau đó nghe xong, Hình Kiện mò hôi đầm đìa, tự cảm thấy.
may mắn bản thân đã gặp được Dương Tiêu, nếu không, Hình Gia bọn họ thật sự gặp phải rắc rối lớn rồi.
Ông cũng biết rằng có nhiều công trình khi khởi công, các nhà thầu xây dựng sẽ mới các bậc thầy phong thủy đến để kiểm tra phong thủy, những điều này đều có chứng cứ.
Giống như việc coi tử vi, có rất nhiều người đều bán tín bán nghỉ.
Nhưng có thể khẳng định được một điều, có đôi khi người ta xem tử vi cũng rất chính xác, đến mức bạn không có cách nào phản bác được.
Tất nhiên, các bậc thầy phong thủy, bậc thầy tử vi chân chính càng ngày càng ít, đầu đường xó chợ toàn là kẻ lừa gạt, căn bản không cách nào tin tưởng được.
“Ăn nói bậy bại” Thái Khôn thật sự vẫn chưa gặp qua những chuyện này, hắn vẫn cho rằng Dương Tiêu chính là đang ăn nói bậy bạ.
Dương Tiêu mỉm cười lắc đầu, hắn cũng lười không muốn phí lời với Thái Khôn, Hình lão gia dù sao cũng đã khỏi bệnh, Dương Tiêu cũng không cần phải ở lại nơi này: “Cục trưởng Hình, tôi vẫn còn có chuyện phải làm nên đi trước đây!”
Dương Tiêu từng cứu mạng phụ thân hắn, Hình Kiện lập tức lấy ra tờ chỉ phiếu năm triệu nhân dân tệ đưa cho Dương Tiêu: “Dương tiên sinh, đây chỉ là một chút thành ý của tôi!”
Nhìn thấy Hình Kiện đưa cho Dương Tiêu năm triệu nhân dân tệ, nghĩ đến vừa rồi ông ta chỉ đưa cho mình hai triệu nhân dân tệ, Thái Khôn phẫn nộ đến mức muốn phun máu.
Cũng là người, tại sao lại có cách biệt như vậy?
Dương Tiêu lắc tay từ chối nói: “Tôi khám bệnh cũng vì nhìn thấy cục trưởng Hình ông hiệu thuận chứ không phải vì tiền; nếu như thật sự muốn đưa vậy thì ông cứ đem quyên tặng cho người khác, xem như làm một việc thiện.”
Sau khi nói xong câu nói này, Dương Tiêu cũng không lưu lại, trực tiếp bước ra khỏi Hình Phủ.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Dương Tiêu, tất cả mọi người đều dâng lên một sự kính phục.
Chỉ có bác sĩ như vậy mới thật sự là tế thế độ người, chỉ có người bác sĩ như vậy mới thật sự là nhân tài kiệt xuất!