Chương
Từ đôi mắt già nua của Đường lão thái thái lóe lên tia điên cuồng, biệt thự hòn đảo nhỏ ven hồ Nhạn Minh quả thật là một chỗ ở lý tưởng cho việc an dưỡng tuổi già mà bà hằng mơ ước bấy lâu nay.
Nhìn khung cảnh xa hoa lộng lẫy của căn biệt thự ở đây, Đường lão thái thái vừa mới bước chân vào liền không muốn rời đi; nếu như hiện tại Đường Mộc Tuyết không có cách nào giải thích được nguồn gốc của căn biệt thự này đến từ đâu, vậy thì bà sẽ tận dụng cơ hội này sẽ sống ở’ đây, tận hưởng cuộc sống sang trọng của tầng lớp thượng lưu một lần.
Đám người dòng chính Đường Gia vô cùng tán đồng với ý kiến này, cả bọn không ngừng gật đầu đồng ý, bọn họ vô cùng vui mừng khi nhìn thấy Đường lão thái thái có thể sống trong căn biệt thự này.
Bọn họ không sống được trong một căn biệt thự xa hoa như thế này, tất nhiên cũng không hy vọng Đường Mộc Tuyết có thể sống được ở đây.
Trong lòng Dương Tiêu không ngừng vang lên từng tràng cười lạnh, cả đám người dòng chính Đường Gia này cũng thật là vô liêm sỉ, bản thân không sống được trong căn nhà xa hoa, không những không thừa nhận bản thân không có bản lĩnh còn muốn kéo người khác cùng xuống nước.
Hòn đảo nhỏ này là do hắn bỏ ra số tiền một trăm triệu nhân dân tệ mua lại, sau đó không tiếc bỏ ra thêm một triệu nhân dân tệ nữa để hoàn thành xây dựng căn biệt thự này, cũng chỉ vì muốn dành tặng cho Đường Mộc Tuyết một căn nhà ám áp, hắn căn bản không đồng ý cho Đường lão thái thái giở trò tu hú chiếm tổ, ngồi không hưởng lộc như Vậy.
Trên khuôn mặt hoàn mỹ không chút khiếm khuyết nào của Đường Mộc Tuyết càng ngày càng trở nên trắng bệch, cô đã bị sự vô liêm sỉ của Đường lão thái thái làm chấn động đến.
Chỉ là…Đường lão thái thái dù sao cũng là bà nội của cô, không lẽ bà nội muốn ở vài ngày, bản thân cô còn đuổi bà ra hay sao?
“Chuyện…chuyện…” Triệu Cầm vô cùng tức giận nhìn Đường Kiến Quốc.
Đường Kiến Quốc rụt cỗ lại, bọn họ chỉ dám diễu võ dương oai trước mặt những kẻ không bằng mình, hiện tại Đường lão thái thái đang đứng ở đây, trước mắt Đường lão thái thái, bọn họ đến thả rắm cũng không dám.
Đường lão thái thái trừng mắt nhìn Triệu Cầm, Triệu Cầm nhất thời giống như một chiếc banh da xì hơi vô cùng khiếp sợ.
Vốn dĩ còn cho rằng có thể ở trong căn biệt thự xa hoa lộng lẫy này khoe khoang một phen, nhưng lại không đoán được tâm tư của Đường lão thái thái lại xảo trá như vậy.
Hơn nữa hai vợ chồng bọn họ đều hiểu rõ được, chỉ cần Đường lão thái thái dọn vào đây sống, trừ phi bà ta chết đi, nếu không cả đời này bà ta cũng sẽ không dọn ra ngoài.
Dù cho trong lòng hai người bất bình không thôi, nhưng trước mặt Đường lão thái thái, cả hai chỉ có thể lựa chọn im hơi lặng tiếng, chỉ sợ chọc giận đến Đường lão thái thái sau đó bị bọn họ trục xuât ra khỏi Đường Gia.
Đường Hạo châm chọc nói: “Những gì bà nội nói không sai, nếu như Đường Mộc Tuyết đã không thẻ giải thích rõ ràng nguồn gốc căn biệt thự này vậy thì căn biệt thự này.
sẽ do bà nội sống ở đây, nói không chừng tiền trang trí hoàn thiện của căn biệt thự này đều là tiền của công ty.”
“Ăn nói bậy bạ!” Đường Mộc Tuyết vừa tức giận vừa gấp gáp.
Hòn đảo nhỏ này rõ ràng là do Dương Tiêu mua lại, trang trí hoàn thiện từ trong ra ngoài đều do một tay Dương Tiêu sắp xếp, không có chút liên quan gì đến công ty.
Mặc dù nghèo hèn, nhưng Đường Mộc Tuyết từ trước đến giờ luôn nghèo cho sạch, rách cho thơm, một đám người dòng chính Đường Gia luôn thừa cơ đục nước béo cò, những chuyện này cô đều biết rõ nhưng chưa từng tham dự một lần.
Tên Đường Hạo kia luôn không ngừng sĩ nhục mình, điều này khiến cho Đường Mộc Tuyết không cách nào nhẫn nhịn được.
Đường Hạo cười châm chọc nói: “Tôi ăn nói bậy bạ?
Không lẽ nơi này thật sự không dùng đến một đồng nào.
của Đường Gia? Đường Mộc Tuyết, cô tốt nhất giải thích rõ ràng với chúng tôi căn biệt thự này từ đâu mà đến?”
Đường Hạo hung hăng bức người, giống như một tiếng trống hăng hái bức ép Đường Mộc Tuyết vào con đường không còn lời gì để nói.
Căn biệt thự tốt như vậy nều như Đường lão thái thái dọn vào ở, vậy thì sau này Đường lão thái thái chết rồi, vậy thì căn biệt thự này tất nhiên thuận lý thành Chương chuyển nhượng cho hắn rồi.
Bàn tính này của Đường Hạo tính toán rất chu đáo, chỉ đáng tiếc Dương Tiêu căn bản sẽ không ngồi im không quản.
“Hòn đảo nhỏ này là do chính tay tôi mua về, căn biệt thự cũng là do tôi tìm người một tay xây nên, cùng Đường Gia không có một chút quan hệ gì cả; bà nội bà muốn đến tham quan thì không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn ở lại nơi này thì thật ngại quá nơi này không hoan nghênh bài!”
Dương Tiêu trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Đường Kiến Quốc, Triệu Cầm đứng trước mặt Đường lão thái thái căn bản không có lòng phản kháng, còn Đường Mộc Tuyết lại không có cách nào giải thích được nguồn gốc của căn biệt thự này, chỉ có thể đem chuyện này nói rõ ràng ra mà thôi.
Bất kể mọi người có tin hay không, Dương Tiêu đều sẽ dùng biện pháp mạnh để tống cổ đám người này ra khỏi đây.
Thời điểm này, nếu như thái độ bản thân không đủ cứng rắn, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn bản thân bị chịu thiệt thòi.
“Anh mua căn biệt thự này?” khi nghe thấy câu nói này của Dương Tiêu, ánh mắt không ít người đều tập trung trên người Dương Tiêu.
“Ha Ha Ha Ha Hal”
Sau đó, một tràng cười chói tai lần lượt vang lên trong cả khu biệt thự.
Một đám người cười đến mức chảy cả nước mắt sống, bọn họ thật sự không ngờ rằng Dương Tiêu có thể ăn nói không chút kiêng kị nào.
Trong mắt tất cả mọi người, Dương Tiêu chính là một tên phế vật không hơn không kém, là một người đàn ông vô dụng chỉ biết ăn bám.