Chương
“Đại ca, anh nghiêm túc thật sao?” Cung Linh Nhi điên cuồng nói.
Thật sự, vô cùng điên cuồng sụp đổ, Cung Linh Nhi giây phút triệt để sụp đỏ.
Dương Tiêu cười nhạt nói: “Tất nhiên!”
Vừa nói, Dương Tiêu nhắc chân đạp thắng ga, sau đó dừng xe lại.
Nhìn thấy Dương Tiêu lại dừng xe lại, Cung Linh Nhi sụp đổ đền mức muốn phun một ngụm máu.
“Đại ca này, anh lại làm cái gì nữa vậy? Có phải vừa rồi anh đem xe cải tạo sai chỗ nào rồi không, hiện tại xe có.
phải đã bị hư ở đâu hay không?” Cung Linh Nhi gấp gáp hỏi.
Từ trong xương cốt của Cung Linh Nhi vô cùng kiêu ngạo, lòng hiếu thắng của cô cũng vô cùng mạnh mẽ.
Vừa rồi Lưu Chiến Thắng sỉ nhục Dương Tiêu như vậy, khiến cho Cung Linh Nhi tức giận không gì sánh bằng, cô cũng hi vọng Dương Tiêu đến cuối cùng có thể chiến thắng, cho tên Lưu Chiến Thắng kia một đòn phản kích.
Dương Tiêu cười nhạt nói: “Không phải, đợi đèn xanh đèn đỏ thôi!”
Đợi…đèn xanh đèn đỏ!
“OMG, đại ca, anh thật sự là một người tài!” cả khuôn mặt Cung Linh Nhi trướng đỏ, cuối cùng chỉ có thể thốt ra câu nói như vậy.
Thời điểm này vậy mà lại còn tuân thủ luật lệ giao thông, Cung Linh Nhi chỉ cảm thấy Dương Tiêu lúc này đang ngồi trên ghé lái chính là một kẻ kỳ lạ không hơn không kém.
Cô thật sự bị thao tác của Dương Tiêu làm dọa sợ đến, Cung Linh Nhi giây phút này giống như chịu phải ngàn cú đả kích, á khẩu không nói nên lời.
Hai chiếc xe SVT RAPTOR, cùng chiếc Mercedes-Benz G- Class theo đuổi phía sau đang dần dần rút ngắn khoảng cách, đám anh em Lưu Chiến Thắng cũng cảm thấy bức bối không ngừng.
“Tên tiểu tử này đang làm trò quỷ gì chứ? Hắn ta đang nghiêm túc chấp hành luật giao thông sao? Tên tiểu tử này đầu óc có bệnh sao! Vậy mà cũng dám thi đua xe với Lưu Thiếu, tôi xem tình hình chúng ta vẫn nên sớm về nhà xem phim não tàn vậy!”
“Nếu như tên tiểu tử này thật sự nghiêm túc chấp hành luật giao thông, vậy thì tên tiểu tử này cũng thật sự là kẻ kỳ lạ, cẩn thận một chút, nói không chừng đây chính là chiến thuật bỏ trồn của tên tiểu tử này đấy!”
Mặc dù đám người này vô cùng khinh thường Dương Tiêu, nhưng bọn họ vẫn tập trung tinh thần quan sát chiếc xe Volkswagen Beetle phía trước.
Dáng xe Volkswagen Beetle thuộc kiểu dáng nhỏ nhắn, nói không chừng lát nữa gặp con đường nhỏ hẹp nào đi liền lập tức lẫn trốn, kiểu dáng xe của bọn họ khá lo lớn, nếu gặp những con đường nhỏ hẹp thì có khả năng không cách nào chạy vào bên trong.
Cung Linh Nhi do dự một chút nhưng vẫn nói: “Mặc dù chắc chắn sẽ thua, nhưng tôi cũng muốn Lưu Chiến Thắng nhìn thấy tinh thần của tuyển thủ đua xe, Dương Tiêu, chúng ta đổi vị trí cho nhau!”
“Không đổi! Tôi đã nói đường đường chính chính thi đấu chính là đường đường chính chính thi đấu, lại nói, hươu chết trong tay ai còn chưa biết được đâu!” khóe môi Dương Tiêu nhéch lên nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Cung Linh Nhi lại một lần nữa căng cứng, cô chỉ cảm thấy nếu như cứ tiếp tục nói chuyện với Dương Tiêu như thế này cô thật sự có khả năng nội thương.
Người ta đã bỏ xa anh mắt dạng, vậy mà anh còn có thể nói đến sau cùng hươu chết trong tay ai còn chưa biết?
Đại ca này, anh xác định rằng bản thân không đang nói đùa đúng không?
“Hổ Tử, nhìn xem chiếc xe Volkswagen Beetle kia đã đuỏi kịp hay chưa!” Lưu Chiến Thắng ngồi trên ghé lái lúc này đang dẫn trước vừa lái chiếc xe Ferrari vừa châm chọc.
Hỗ Tử lúc này ngồi trên ghế lái phụ cũng cười châm biếm nói: “Lưu Thiếu cậu suy nghĩ nhiều rồi, tên tiểu tử kia dù cho có lấy ra sức uống sữa cũng không cách nào đuổi kịp được chúng ta! Cứ yên tâm đi, cuộc so tài này chúng ta thắng chắc rồi!”
“Cũng phải, chỉ là một chiếc xe Volkswagen Beetle mà cũng muốn vượt qua chúng ta, thật sự là chuyện lạ lùng!”
Lưu Chiến Thắng cười khinh bỉ nói.
Dương Tiêu lái chiêc xe Volkswagen Beetle, liên tục dừng vài lần đèn xanh đèn đỏ.
Cung Linh Nhi lúc này cũng gấp gáp nói: “Tôi nói này đại ca, anh nếu như cứ chạy như vậy, đợi lát nữa, anh đi qua hết đen xanh đèn đỏ của con đường này, thì người ta cũng đã đến điểm kết thúc rồi!”
Dương Tiêu thấp giọng nói: Đợi lát nữa vượt qua đèn giao thông này chính là bắc khu của thành phố Trung Nguyên, tôi không muốn ức hiếp cậu ta, cho anh ta một cơ hội, nha đầu nhà cô nhớ ngồi vững đó!”
Cho anh ta một cơ hội? Không muốn ức hiếp anh ta?
Khi nghe thấy những lời này, Cung Linh Nhi suýt chút nữa ngất xỉu sang một bên.
Xin anh đó đại ca, anh có thể nào đừng giả vờ như vậy được không? Đối thủ anh đang đối diện chính là tuyển thủ đua xe số một Trung Nguyên, Lưu Chiến Thắng đó.
Người ta đã bỏ xa anh hơn mười tám ngàn cây số, anh vậy mà lại nói là nhường nhịn người ta, Cung Linh Nhi giây phút này đặc biệt nghi ngờ không biết trong đầu Dương Tiêu đang chứa thứ gì.
Đột nhiên, đèn giao thông phía trước đột nhiên chuyển sang màu xanh.
“Ngồi vững!” vào giây phút nhìn thấy đèn giao thông chuyển màu, ánh mắt Dương Tiêu lóe lên một tia sáng, khí chất toàn thân lập tức thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Cung Linh Nhi tuyệt vọng nói: “Ngồi vững rồi thì như thế nào? Cuối cùng vẫn không phải thua sao…aaaaaal”