Chương
kmih!
Khi tiến đến con dốc gần cuối, tốc độ của chiếc xe Volkswagen Beetle dường như đã vượt qua sức tưởng tượng của tất cả mọi người, khiến cho cả đám người đang quan sát trên màn hình lớn há hốc mồm ra nhìn.
Brum brum bruml Dưới tầm nhìn của Lý Đông Bằng, vóc dáng nhỏ bé của chiếc xe Volkswagen Beetle đột nhiên tiến đến khúc cua phía trước xoay vòng độ, sau đó tăng tốc xong về phía trước.
“Đây…đây là cái gì chứ? Vòng xoay tử thần sao?” Lý Đông Bằng chính là một cao thủ trong lĩnh vực trượt bánh sau FR lập tức nhận ra đây chính là tuyệt học đã thất truyền từ lâu.
“Không sai! Đây tuyệt đối chính là kỹ thuật vòng xoay, tên tiểu tử này như thế nào lại biết được kỹ thuật vòng xoay tử thần?” Lý Đông Bằng cả khuôn mặt hoảng sợ nói.
Đã từ rất lâu trước đây, Lý Đông Bằng cũng đã từng luyện tập qua kỹ thuật này, nếu như lúc đó không phải tính năng bảo vệ của chiếc xe quá tốt, e rằng hắn đã sớm tìm Diêm Vương uống trà rồi.
Tuyệt học có loại kỹ năng cao như vậy, vậy mà lại bị tên Dương Tiêu kia, dễ dàng khống chế được trong tầm tay, đừng nhắc đến trong lòng Lý Đông Bằng có bao nhiêu kinh hãi.
Lý Đông Bằng lúc này có chút thát thần, chiếc xe Bugatti Veyron đã tông về hướng hàng rào bảo vệ của khúc cua.
“Không tốt!” Lý Đông Bằng thất thanh kêu lên một tiếng, hắn dựa vào phản ứng hơn người của mình nhanh chóng xoay bánh lái, chiếc xe Bugatti Veyron trong phút chốc đâm lên sườn núi.
Mặc dù đã thắt dây an toàn, nhưng dưới lực phản hồi mạnh như vậy, đầu của Lý Đông Bằng vẫn có tiếp xúc thân mật với tắm cửa kính.
Xoạt!
Đồng thời vào giây phút này, chiếc xe Volkswagen Beetle đã xông thẳng đến cua quẹo cuối cùng đồng thời thành công thực hiện được kỹ năng trượt bánh sau FR.
Nhanh như tên bắn, chiếc xe Volkswagen Beetle lập tức chạy hết tốc lực xông về phía đỉnh núi, còn chiếc xe Bugatti Veyron thì sau khi tông vào sườn núi liền lập tức tắt máy.
Cho đến hiện tai, hai người đều không có cách nào tiếp tục so tài, cao thấp đã được quyết định!
Khi nhìn thấy chiếc xe Bugatti Veyron tông vào sườn núi, cả đám tuyển thủ liền lập tức xông lên phía trước.
Có vài tuyển thủ nhanh tay lẹ chân đem Lý Đông Bằng kéo ra ngoài.
Với tốc độ hơn km/h tông thẳng vào sườn núi, chiếc xe Bugatti Veyron gần như đã bị tông đến móp méo cả hình dạng, còn trên đầu của Lý Đông Bằng bắt đầu xuất hiện vết bằm tím.
Tôi thua rồi, tôi vậy mà lại thua rồi!” Lý Đông Bằng khi khôi phục tinh thần, không màng đến vết thương trên trán, hai mắt đờ đẫn nhìn xung quanh.
Bản thân tự xưng là chiến thần đua xe, vậy mà lại bại dưới tay một tên vô danh tiểu tốt, cảm giác bại trận to lớn này khiến cho Lý Đông Bằng cảm thấy vô cùng điên cuồng.
Hơn cả trăm tuyển thủ đua xe chỉ biết lắc đầu nuối tiếc, Lý Đông Bằng thua rồi, nhưng thua không chút thiệt thòi nào.
Kỹ năng điều khiển xe của đối phương dưới tình huống tốc độ cao thực hiện vòng xoay tử thần, chuyện này chỉ có thể dùng hai từ “yêu nghiệt” để diễn tả.
Phải biết rằng, năm đó đoạn ghi hình vòng xoay tử thần chính là do Dương Tiêu sáng tạo ra, do đám người địch thủ truy sát ghi hình lại.
Sau này, Dương Tiêu dùng thực lực hùng mạnh của mình hạ gục đám địch thủ truy sát mình ngày xưa, đồng thời đem đoạn ghi hình này xóa khỏi diễn đàn.
Có người bước lên an ủi nói: “Mặc dù chiến thần anh đã thua, nhưng thua không hề oan uồng chút nào, không phải anh quá yếu, chỉ trách đối ồn ào an ủi.
“Oh nol Tên hỗn đản kia vậy mà lại giành chiến thắng?”
nhìn thấy chiếc xe Volkswagen Beetle đã tiền đến đỉnh núi, Lưu Chiến Thắng tức đến đỏ bừng cả hai mắt.
Cung Linh Nhi hưng phấn nhảy ra nói: “Oh woal Dương Tiêu anh thật là lợi hại, anh lại sáng tạo ra được thêm một kỳ tích nữa rôi!”
Sau khi giành được thắng lợi từ cuộc thi tài này, Dương Tiêu liền lái chiếc xe Volkswagen Beetle từ từ xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Nhìn Dương Tiêu bước ra khỏi chiếc xe Volkswagen Beetle, cả đám tuyển thủ toàn bộ đều hưng phần hò reo.
Cao thủ! Đây mới thật sự là cao thủ!
Sự tôn kính của bọn họ chính là sự tôn kính dành cho kẻ mạnh.
Giây phút này, không có kẻ nào dám nghi ngờ thực lực của Dương Tiêu, tất cả đều bị thực lực của Dương Tiêu làm chấn động cùng bị thuyết phục.
Dương Tiêu nhìn về phía Lý Đông Bằng đang thất hòn lạc phách nói: “Thật ngại quá, thắng rồi! Tiếp theo đây, các người có phải nên thực hiện theo giao hẹn mà chúng ta đã nói hay không? Ân oán cá nhân giữa tôi cùng Lưu Chiến Thắng, anh sẽ không nhúng tay vào, hơn nữa còn khiến hắn ta phải xin lỗi tôi.”
Nghe câu nói này của Dương Tiêu, Lý Đông Bằng nắm chặt nắm đắm, trên khuôn mặt đầy nét không cam lòng.