Chương :
Đường Mộc Tuyết được xưng tụng là Trung Nguyên đệ nhất mỹ nhân, còn Bạch Du Tĩnh được mọi người gọi là nữ doanh nghiệp ưu tú nhát trong lớp người trẻ tuổi tại thành phố Trung Nguyên.
Tại thành phố Trung Nguyên này, Đường Mộc Tuyết cùng Bạch Du Tĩnh đều được xưng tụng là Trung Nguyên Song Phụng, danh tiếng vang vọng.
Đường Mộc Tuyết trên phương diện nghiệp vụ rất mạnh mẽ, nhưng chỉ vì nhan sắc quá xuất sắc, khiến cho người khác chỉ nhớ đến dung mạo xinh đẹp mà quên đi tài hoa của cô.
Còn Bạch Du Tĩnh thì có phần kém sắc hơn, giá trị trong thị trường châu báu vô cùng cao, dẫn đến việc Bạch Du Tĩnh trở thành truyền kỳ nữ doanh nghiệp số một.
Liên quan đến Bạch Du Tĩnh, Dương Tiêu ít nhiều gì cũng đã từng nghe qua những câu chuyện về cô.
Mười ba tuổi tốt nghiếp cao trung, mười sáu tuổi nghiên cứu sinh, mười bảy tuổi được đại học Yale tuyển sinh, mười tám tuổi thôi học quay về nước lập nghiệp, cùng năm đó sáng lập Tập đoàn châu báu Bạch thị, mười chín tuổi thúc đẩy giá thị trường của Tập đoàn châu báu Bạch thị lên đến trăm triệu nhân dân tệ, hai mươi mốt tuổi giá thị trường của Tập đoàn châu báu Bạch thị vượt mức một tỷ nhân dân tệ.
Hiện tại, Bạch Du Tĩnh hai mươi bón tuổi, còn giá thị trường Tập đoàn châu báu Bạch thị càng tăng lên gấp vài lần, trở thành tập đoàn châu báu đứng thứ hai tại thành phố Trung Nguyên.
Không trách được, Dương Tiêu lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Du Tĩnh liền có cảm giác người con gái này luôn xa cách người khác ngàn dặm, toàn thân đều tỏa ra không khí lạnh lẽo, vốn dĩ chính là một tổng tài lạnh lùng.
Không thể không thừa nhận, Bạch Du Tĩnh rất đẹp, nét đẹp giống như trích tiên hạ phàm.
Vẻ đẹp dịu dàng của Đường Mộc Tuyết so với vẻ đẹp lạnh lùng của Bạch Du Tĩnh; nếu nhất định phải so sánh thì rõ ràng không có câu trả lời chính xác nhát.
Chỉ là Dương Tiêu không ngờ được, người nổi danh còn lại của Trung Nguyên song phượng vậy mà lại là cháu gái của Bạch Nguyên Kiệt.
Bạch Nguyên Kiệt ha ha bật cười: “Không sai, Du Tĩnh chính là cháu gái của lão phu, Dương Tiêu cậu rất bất ngờ sao?”
“Nào chỉ có bắt ngờ, rõ ràng chính là khiếp sợ, thật không ngờ rằng Bạch tiểu thư mà cháu ngưỡng mộ từ lâu chính là cháu gái của Bạch lão!” Dương Tiêu cảm thán nói.
Nghe câu nói này của Dương Tiêu, khóe môi Bạch Du Tĩnh nhếch lên một nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn Dương Tiêu chỉ có lạnh lùng.
Từ lời nói cùng hành động của Dương Tiêu mà nói, người thanh niên trước mặt này cũng chỉ là một tên chỉ biết chuyên đi khắp nơi bốc phét, căn bản không có bắt kỳ tài năng thật sự nào, cô thật sự không biết rằng tại sao ông nội của mình cùng Cung lão gia lại xem trọng Dương Tiêu như vậy.
Cung Thiên Tề mỉm cười nói: “Anh bạn Dương Tiêu, để .
lão phu nói với cậu, chính là do Bạch lão đây ẩn giấu quá kỹ! Khi tôi vừa quen biết với lão, cũng không biết chuyện này, nếu như không phải do tôi phái người đi điều tra, thì việc Du Tĩnh là cháu gái của Bạch lão, thì không biết ông ấy đến khi nào mới tiết lộ với tôi!”
“Cung lão ông cũng thật chẳng có chút thú vị gì cả, cuộc sống khắp nơi đều là kinh hỉ có đúng không? Năm đó ông vậy mà lại cho người điêu tra tôi, thật quá đáng! Chuyện này tôi sẽ nhớ kĩ!” Bạch Nguyên Kiệt tức giận nói.
Cung Thiên Tề hừ giọng nói: “Ai bảo ông cứ thích úp úp mở mở làm gì? Tôi đây chính là một người tính cách gấp gáp, điều tra ông thì như thế nào? Tôi cũng chưa từng nói qua ông không được điều tra tôi?”
“Hừ! Cung lão, giữa người với nhau quan trọng nhất là điều gì? Là tín nhiệm! Ông vậy mà lại không tin tưởng tôi!”
Bạch Nguyên Kiệt hừ giọng nói.
Nhìn Cung Thiên Tề cùng Bạch Nguyên Kiệt trước mặt không ngừng tranh cãi, hoàn toàn không có dáng vẻ trưởng bối, khiến cho Dương Tiêu có chút dở khóc dở cười.
Dương Tiêu nói: “Hai vị tiền bối, không biết hôm nay hai người gọi cháu đến rốt cuộc vì chuyện gì?”
Nhắc đến chuyện này, Cung Thiên Tề cùng Bạch Nguyên Kiệt mới trở nên hòa thuận với nhau.
Cung Thiên Tè trực tiếp nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi, lão đầu Các Hưu kia hôm qua đã gửi thách đấu đến Bạch lão, Bạch lão dự tính muốn tìm cậu giúp đỡ!” ị “Không lẽ muốn cháu so tài với Các tiền bối đó chứ?”
Dương Tiêu cười khổ một tiếng.
Lần trước Bạch Nguyên Kiệt khai trường kỳ quán, hội trường hiệp hội cờ vây Các Hưu dẫn theo đệ tử thân truyền Vương Hạo Nhiên đến so tài.
Cả một kỳ quán không có một người nào là đối thủ với Vương Hạo Nhiên, may mắn có Dương Tiêu kịp thời đưa tay thay đi cục diện.
Cho đến hiện tại, Các Hưu kia đích thân gửi lời thách thức đến Bạch Nguyên Kiệt, đây thật ra cũng nằm trong dự tính của Dương Tiêu, chỉ là hắn không ngờ rằng trận quyết đấu này lại đến nhanh như vậy.
Cung Thiên Tè tiếp tục nói: “Anh bạn Dương Tiêu này, tôi cùng Bạch lão đều đã già rồi, cậu cũng biết những lão già như chúng tôi đều yêu thích danh tiếng, hơn nữa ân oán giữa Bạch lão cùng Các Hưu cũng đã được nhiều năm, nếu như Bạch lão thua cuộc, cậu chắc cũng tưởng tượng ra được Các Hưu kia sẽ hồng hách rêu rao như thế nào, chuyện này dù sao đối với Bạch lão mà nói cũng không phải là một chuyện vẻ vang gì!”
Dương Tiêu gật gù đồng ý, hắn cũng biết rằng có rất nhiều người vô cùng ưa thích danh tiếng, có thể đem thanh danh của mình đặt lên trên cả mạng sống bản thân.
Các Hưu này chính là đối thủ một đời của Bạch Nguyên Kiệt, đối đầu với Các Hưu, Bạch Nguyên Kiệt tất nhiên cảm thấy áp lực nặng như núi.
Bạch Nguyên Kiệt thở dài một tiếng sau đó nhìn sang Dương Tiêu: “Anh bạn Dương Tiêu này, lần này tôi chỉ có thể đem hy vọng kí thác lên người cậu thôi, theo như tôi biết được, Các Hưu vì muốn đánh bại tôi, những năm nay đã nghiên cứu ra vô số chiến thuật, e rằng lần thi đấu này đối với tôi mà nói vô cùng bắt lợi.”
“Lần trước cậu có thể đánh bại Vương Hạo Nhiên, khiến cho chúng tôi vô cùng bát ngờ, hơn nữa chiến thuật của cậu cũng khiến cho chúng tôi vô cùng bát ngờ!”