Chương :
Dương Tiêu cười nhạt nói: “Bạch lão quá khen rồi! Binh giả, ngụy đạo dã! Chơi cờ cũng giống như dàn trận, Lạc Tử Thiên Nguyên nhìn như làm việc vô bổ, nhưng lại dễ bao vậy, nhưng nếu đổi sang một góc độ khác, Lạc Tử.
Thiên Nguyên lại có thể quan sát toàn bố cục, kẻ mưu tính, bày mưu lập kế, chiến thắng nằm ngoài ngàn dặm!
Chỉ cần tập kích bát ngờ, luôn có thể dành được phần thắng to lớn.
Nghe xong, Bạch Nguyên Kiệt thì thầm nói: “Binh giả, ngụy đạo dã! Hay cho một câu kẻ mưu tính, bày mưu lập kế, chiến thắng nằm ngoài ngàn dặm! Tiểu tử này còn trẻ tuổi như vậy nhưng trí tuệ lại không thấp, ta hiện tại chính là đang hoài nghi cậu ở rễ Đường Gia có mục đích khác”
Chơi cờ như dùng binh, cần phải có trí tuệ lớn, đi một bước phải tính đến những biến hóa khôn lường của những bước sau.
Bạch Du Tĩnh tại sao có thể phát triển sự nghiệp của mình, cũng chính là có thể quan sát đại cùng, phần tích từng tầng, sau đó đưa ra kết luận, luôn có những đối sách đối phó với những nguy hiểm.
“Bạch lão ông xem như đã nói ra được tâm sự của tôi rồi!”
Cung Thiên Tề nghiêm chỉnh gật đầu nói.
Chỉ dựa vào trí thông mình của Dương Tiêu, dù đi đến nơi nào đều cũng có thể thành đại sự, nhưng vậy mà lại cứ phải ở rễ tại Đường Gia, trở thành một người con rễ của một gia tộc hạng hai, chuyện này thật khiến người ta nhìn không thấu.
Dương Tiêu cười khổ một tiếng, năm năm trước Dương Tiêu quả thật thân bát do kĩ mới phải ở rễ tại Đường Gia.
Còn về cờ vây, hắn trước khi xuất ngũ đã không ngừng nghiên cứu các loại chiến thuật đánh cờ, Dương Tiêu thích tập kích bất ngờ, cho nên đây cũng là nguyên nhân Dương Tiêu sáng tạo ra cách đánh hoàn toàn mới của Lạc Tử Thiên Nguyên.
Cung Linh Nhi nhìn Dương Tiêu, giống như muốn nhìn thấu bí mật ẩn giấu sâu trong tim Dương Tiêu vậy.
Sở trường thổi tiêu, không những vậy còn biết cải tạo xe hơi, là một tuyển thủ đua xe tài năng, hơn nữa còn biết cả kỹ thuật vòng xoay tử thần trượt bánh xe FR, những điều này người bình thường đều không thể làm được.
Đồng thời bị Bạch Nguyên Kiệt, Cung Thiên Tề cùng Cung Linh Nhi âm thầm quan sát, Dương Tiêu cười khổ một tiếng nói: “Người trong giang hò thân bát do kỹ!”
Cung Thiên Tề cùng Bạch Nguyên Kiệt đều là kẻ lão làng, Dương Tiêu nếu muốn tiếp tục che dấu, nhất định là chuyện không thể nào.
Chỉ dựa vào thủ đoạn của hai người này, chỉ cần muốn biết, e rằng sớm hay muộn đều có thể tra được thân phận của hắn.
Dương Tiêu chủ động nói ra, cũng chỉ có thể nói rằng bản thân hắn có nỗi khổ riêng, không hi vọng thân phận của mình bị bại lộ.
“Quả nhiên!” Cung Thiên Tề cùng Bạch Nguyên Kiệt liếc mắt nhìn nhau, đều nhận thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Bạch Nguyên Kiệt tán thưởng nói: “Thời đại hiện tại chính là thời đại của lớp thanh niên các người, đám người già cả chúng ta cũng không còn là những thanh niên tráng kiện nữa, nếu như không phải cậu đã kết hôn, lão phu thật sự muốn hứa gã Du Tĩnh cho cậu, cũng vừa hay cho tên tiểu tử cậu kế thừa y bát của lão phu!”
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Du Tĩnh nhát thời nồi lên một rạng mây đỏ.
“Ông nội, ông đang nói bậy bạ chuyện gì vậy? Cháu mới không vừa mắt tên đàn ông này, đối tượng lý tưởng trong lòng cháu nhất định không phải là loại đàn ông vô dụng thậm thà thậm thụt như vậy!”
Ý trung nhân trong lòng cháu chính là một người đàn ông chân chính đầu đội trời chân đạp đắt, chính là vị anh hùng vô danh đã cứu người trong biển lửa tại khu chung cư cũ kĩ thời gian trước đây, chỉ đáng tiếc, vị anh hùng vô danh đó chưa từng bộc lộ danh tiếng, chỉ có người đàn ông nhiệt huyết như vậy mới có thể trở thành ý trung nhân của cháu!” Bạch Du Tĩnh khát khao nói.
Vị anh hùng vô danh cứu người trong biển lửa?
Nhìn khuôn mặt tràn ngập hỉ vọng của Bạch Du Tĩnh, toàn thân Dương Tiêu đều chết lặng.
Vị anh hùng vô danh cứu người trong biển lửa tại khu chung cư cũ kĩ không phải là bản thân hắn sao?
Không lẽ ý trung nhân trong lời nói của Bạch Du Tĩnh chính là bản thân hắn, khóe môi Dương Tiêu không nhịn được co giật.
Tiểu tử này, trò vui này cũng quá lớn rồi đi.