Chương :
“Cô cho rằng tôi đĩ như cô?” Đôi mắt đẹp của Đường Mộc Tuyết tràn đầy đỏ ngầu.
Suy sụp!
Giờ phút này, Đường Mộc Tuyết thật sự suy sụp, cô chỉ cảm thấy bầu trời của mình sắp sụp đổ.
Kể từ lúc Đường Mộc Tuyết sẵn sàng trao thân cho Dương Tiêu, cô đã sẵn sàng làm một người vợ tốt.
Thậm chí cô còn nghĩ về việc đặt tên con trai, con gái là gì sau khi có con với Dương Tiêu.
Không ngờ, Dương Tiêu lại ở sau lưng cô tìm phụ nữ, Đường Mộc Tuyết không thể chấp nhận được, nước mắt cô chảy dài như thể sông Hoàng Hà vỡ bờ.
Vẻ mặt của Phương Phương thay đổi, cô ta chỉ vào Đường Mộc Tuyết mắng chửi: “Sao một con đĩ như cô có thế nói như thế? Cô nói ai đĩ”
“Tôi cho cô một giây biến mắt khỏi mắt tôi, nếu không, đừng trách tôi không khách khí!” Dương Tiêu nhìn Phương Phương, trên người anh toát ra một luồng sát khí nồng đậm.
Phương Phương bị Dương Tiêu doạ sửng sốt, giống như cô ta không làm theo lời của Dương Tiêu, người đàn ông trước mặt này sẽ thật sự giết cô ta.
Phương Phương vội vàng chạy trốn: “Hung dữ cái gì mà hung dữ? Không hề hiểu thế nào là thương hương tiếc ngọc, đi thì đi, dù sao tôi cũng đã lấy được tiền!”
Phương Phương mắng xong rồi bỏ đi, Dương Tiêu rất nóng lòng, anh bước tới đè tay lên vai Đường Mộc Tuyết, Đường Mộc Tuyết không thương tiếc hất tay Dương Tiêu ra.
“Anh… anh bản, anh đừng chạm vào eml” Đường Mộc Tuyết lảo đảo lùi lại.
Nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Đường Mộc Tuyết, trái tim Dương Tiêu như bị bóp nghẹt: “Mộc Tuyết, em nghe anh giải thích, chuyện đó không như em nhìn thấy đâu, anh bị người khác hãm hại!”
“Ha!” Đường Mộc Tuyết cười khẩy đến mức đỏ cả mắt.
“Bị người ta hãm hại? Dương Tiêu, anh coi Đường Mộc Tuyết em là đứa trẻ ba tuổi à? Nếu anh bị người khác hãm hại, thì anh sẽ không đến nơi như thế này. Nếu anh bị người khác hãm hại, sao anh sẽ bị cô gái lúc này đè lên người? Không lẽ người đó kè dao vào cổ anh hả?” Đường Mộc Tuyết sắp nỗi điên rồi.
Cô thật sự không thể chấp nhận được sự thật này, cô không dám tin Dương Tiêu lại phản bội cô.
Bởi vì Đường Mộc Tuyết đã coi Dương Tiêu là toàn bộ thé giới của cô.
Bị người nhà họ Đường nhắm vào, phải chiến đấu với những âm mưu trong nội bộ nhà họ Đường, Đường Mộc Tuyết không hề cảm thấy ấm ức.
Ở nhà, bố mẹ cô ham mê hư vinh, những gì họ làm khiến cô cảm thấy ớn lạnh hết lần này đến lần khác.
Trong khoảng thời gian này, mỗi khi gặp khó khăn, Dương Tiêu đều bước tới làm chỗ dựa vững chắc cho cô.
Dương Tiêu ngớ người, vừa nãy mọi thứ đến quá nhanh làm Dương Tiêu mắt cảnh giác.
Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu, nghẹn ngào nói: “Tại sao? Dương Tiêu, tại sao? Tại sao anh khiến em dựa dẫm vào anh? Tại sao anh khiến em tràn đầy khát vọng vào tình yêu? Tại sao anh lại khiến em cảm thấy hạnh phúc?
Bây giờ em bị đầy từ trên trời xuống, đây là những gì anh muốn hả?”
Lúc này, suy nghĩ của Đường Mộc Tuyết hoàn toàn rồi loạn, cô nghi ngờ không biết có phải Dương Tiêu đang trả thù mình hay không.
Trả thù vì cô đã lạnh nhạt với Dương Tiêu trong năm năm qua, trả thù bố mẹ cô đã xúc phạm anh trong năm năm qua.
“Đường Mộc Tuyết, nhìn thấy rồi chứ? Tôi đã nói rồi, đàn ông có thể dựa dẫm thì heo có thể trèo cây!” Sau đó, Dương Dĩnh bước vào.
Trong giây tiếp theo, một số lượng lớn cảnh sát đã xông vào Xuân Thượng Nhân Gian.
Lúc đầu Đường Mộc Tuyết thật sự không tin những gì Đường Dĩnh nói là thật, cô không ngờ Đường Dĩnh không hề nói dối, Dương Tiêu thật sự ra ngoài tìm người phụ nữ.