Chương :
Đường Hạo không bao giờ ngờ rằng Dương Tiêu vẫn sẽ gay gắt như vậy sau khi mối quan hệ của anh và Đường Mộc Tuyết trở nên cứng nhắc.
Không lẽ là anh ta chọc tức người thành thật?
Đường Hạo biết người thành thật thường nhẫn nhịn khi gặp khó khăn, nhưng nếu đẩy người thành thật đến một mức độ nào đó, người thành thật sẽ nổi điên.
Chỉ là người thành thật không tức giận mà thôi, khi nổi cơn điên lên thì không ai có thể chống lại được, người thành thật tức giận, thường có kẻ phải trả giá bằng máu.
Dương Tiêu đá mạnh vào xương đầu gói của Đường Hạo, Đường Hạo lại kêu lên như heo bị giết.
Dương Tiêu nhìn chằm chằm Đường Hạo đang sợ hãi hỏi: “Chuyện này là anh và Đường Dĩnh thiết kế đúng không?”
“Tôi… tôi…” Đường Hạo mở miệng, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Đường Hạo biết rất rõ nều anh ta thừa nhận, nhất định sẽ bị Dương Tiêu chém thành tám mảnh.
Dương Tiêu lạnh lùng nói: “Tốt nhất anh nên nói thật, nếu để tôi biết có nửa câu giả dối, tôi bảo đảm anh có thẻ thấy não của mình!”
Nhìn thấy não của mình? Trước nay Đường Hạo luôn kẻ bắt nạt, kẻ mềm sợ cứng, giờ anh ta hoàn toàn sợ hãi.
“Không… không phải tôi làm, đó là ý của bà nội và Đường Dĩnh. Anh làm loạn trong cuộc họp thường niên, làm xấu mặt nhà họ Đường, bà nội muốn trả thù anh. Anh không để Đường Dĩnh xuống đài được, trong đó cũng có phần Đường Dĩnh nhúng tay vào. Lòng dạ phụ nữ là độc ác nhát, tôi bị ép phải tham gia vào đó!” Đường Hạo hoảng SỢ nói.
Đến giờ, Đường Hạo vẫn mang tâm lý chỉ cần mình sống là được.
Bà nội, Đường Dĩnh, đừng trách tôi vu oan cho hai người, nhưng tôi thực sự không muốn chết!
Nếu bà nội Đường và Đường Dĩnh biết Đường Hạo đã vô liêm sỉ đổ mọi chuyện lên đầu bọn họ như vậy, có lẽ bọn họ sẽ khiến Đường Hạo thừa sống thiếu chết.
Dương Tiêu cau mày nói: “Là thật?”
“Là thật, là thật, tôi thề, nếu tôi có nửa lời giả dối đi ra ngoài sẽ bị xe đâm chết!” Khát vọng sinh tồn mãnh liệt bùng lên trong người Đường Hạo.
Nghe lời thề của Đường Hạo, Dương Tiêu phất tay hét lên: “Đánh, đánh một trận nhớ đời cho tôi!”
Nghe vậy, Đường Hạo vội vàng nói: “Dương Tiêu, thật sự không phải tôi làm! Tôi không phải chủ mưu, tôi cũng là người bị hại!”
Đáng tiếc là Dương Tiêu không nghe lời bao biện của Đường Hạo, anh biết dựa vào tính cách của Đường Hạo, anh ta ước gì mình và Đường Mộc Tuyết có thể bị mất mặt.
Việc này chắc chắn phải có phần của Đường Hạo nhúng tay vào, chỉ là bây giờ bà nội Đường và Đường Dĩnh đang ở cùng nhau, Dương Tiêu không thể làm loạn.
Lúc còn sống ông cụ Đường có ơn với anh, anh có thể động vào Đường Hạo và Đường Dĩnh, nhưng anh không thể dễ dàng động vào bà nội Đường. Bà nội Đường là vợ chính của ông cụ Đường, cho dù anh tức giận đến đâu cũng không thể khiến bà nội Đường rơi vào bước đường cùng.
“Bà nội, lần này tôi sẽ không làm phiền các người, hy vọng Sau này các người sẽ không làm những chuyện quá xấu, nếu không cho dù năm đó ông cụ Đường có ơn với tôi, tôi cũng sẽ khiến cả nhà họ Đường của bà cũng không cần tồn tại!” Đôi mắt của Dương Tiêu bắn ra một tia sáng sắc bén giống như đại bàng, chim ưng, khiến người ta khiếp Sợ.
Tối nay, Dương Tiêu dự định xuống tay với Đường Hạo trước, đồng thời cảnh cáo mọi người trong nhà họ Đường nên suy nghĩ kỹ thu lại tâm tư nhỏ đó.
Đường Hạo bị người của Lý Thần Chiến đánh một trận, mặt mũi sưng xanh, vô cùng chật vật, không hoàn hảo đắc ý như cậu chủ Đường hào môn trước đây.
Mọi người dừng lại, Đường Hạo như được đặc xá, nhìn Dương Tiêu run rẩy nói: “Tôi… tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi không dám tái phạm nữa!”