Chương :
Một tỷ được chuyển khoản vào tài khoản, Long Ngũ há hốc miệng nói: “Tiểu tử nhà cậu rốt cuộc có bao nhiêu bí mật chứ? Chuyển khoản một tỷ, cậu cũng không chớp mắt một cái sao?”
“Hừ! Vừa rồi em không phải đã nói rồi sao? Một tỷ đối với em mà nói, chỉ là con số nhỏ…à không chỉ là một chút vấn đề trung bình mà thôi!” Dương Tiêu cười nhạt một tiếng nói.
Nhìn tài khoản ngân hàng của mình có nhiều thêm hơn một tỷ, trong lòng Long Ngũ cùng Đường Vận vô cùng chấn động.
Đặc biệt là Long Ngũ, anh biết rõ Dương Tiêu bất phàm, trước đây Lý Thần Chiến gọi Dương Tiêu là điện hạ, những điều này đều khiến Long Ngũ vô cùng bất ngờ.
Thật sự không ngờ đến rằng Dương Tiêu không những có quyền thế, còn là kẻ có tiền!
Long Ngũ không vui nói: “Cậu bớt làm trò lại! Tên tiểu tử nhà cậu tất nhiên có rất nhiều bí mật, còn có, không cần giả vờ, một tỷ này đối với cậu mà nói chỉ là chút chuyện nhỏ thôi có đúng không?”
Đối mặt với chất ván của Long Ngũ, Dương Tiêu chỉ mỉm cười không lên tiếng.
Tiền đối với Dương Tiêu mà nói chỉ là một con số mà thôi, bản thân anh là người không có tiền, nhưng những gia tộc Dương Tiêu từng giúp đỡ ban đầu, hiện tại kẻ nào cũng là kẻ có tiền.
Đến mức, không ít tài phiệt trên thế giới cũng do một tay Dương Tiêu nâng đỡ.
Giống như gia tộc tài phiệt Chris, cũng do một tay Dương Tiêu đích thân nâng đỡ, chỉ cần Dương Tiêu lên tiếng, việc gia tộc Chris chuyển khoản đến tài khoản của mình số tiền hai mươi tỷ euro cũng không phải vấn đề gì.
Đường Vận ngược lại vô cùng chấn động, tổng giá trị tài sản của Đường Gia gộp lại cũng chưa đến một trăm triệu, Dương Tiêu ngược lại có thể dễ dàng lấy ra một tỷ.
Cô vô cùng khó hiểu, Dương Tiêu nếu như có tiền có thế như thế này, tại sao phải ở Đường Gia chịu đựng người khác mắng mình là đồ phé vật trong năm năm chứ?
Chuyển khoản thành công, thời gian cũng không còn sớm nữa, Dương Tiêu liền chào tạm biệt Long Ngũ, sau đó đi đến chợ mua thức ăn về nhà làm cơm.
Triệu Cầm cùng Đường Kiến Quốc cũng không cho Dương Tiêu sắc mặt dễ coi, nhưng bản thân Dương Tiêu cũng không quá để tâm, dù sao hai người này từ trước đến nay chưa từng cho anh sắc mặt dễ coi.
Trời chạng vạng tối, Dương Tiêu lái xe đến Tập đoàn Y Dược Đường Nhân đón Đường Mộc Tuyết tan ca.
Thái độ của Đường Mộc Tuyết vẫn rất lạnh nhạt, như một tòa núi băng, đối với Dương Tiêu không hề để tâm đến, trực tiếp gọi một chiếc xe taxi sau đó quay về khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh.
Dương Tiêu sờ mũi, cả khuôn mặt vô tội.
Có điều, Dương Tiêu có thể chắc chắn một chuyện rằng, địa điểm cho lần du lịch tập thể lần này đã được quyết định, chính là Tây Song Bản Nạp.
“Tây Song Bản Nạp sao? Thật vừa trùng hợp ý của tôi!”
Dương Tiêu liền lấy điện thoại ra gọi cho Lý Minh Hiên.
Khi nhận được điện thoại của Dương Tiêu, Lý Minh Hiên cung kính nói: “Điện hạ, ngài có chỉ thị gì?”
“Lý Minh Hiên, dùng tốc độ nhanh nhất giành được cho tôi biển hoa lớn nhất Tây Song Bản Nạp!”
Dương Tiêu khi lái xe, ánh mắt vô cùng kiên định, đúng vậy, anh nhất định phải lấy được biển hoa lớn nhất của Tây Song Bản Nạp, dành tặng cho Đường Mộc Tuyết một sự bắt ngờ lãng mạn.
Trước đây Dương Tiêu từng cùng Đường Mộc Tuyết tham gia buỏi tiệc họp mặt bạn bè, anh đã từng hứa với cô rằng sẽ dành tặng cho cô một biển hoa.
Hiện tại, đã đến lúc anh thực hiện lời hứa đó.
Sinh nhật Đường Mộc Tuyết chính là chủ nhật tuần này, thời gian du lịch công ty của tập đoàn Đường Gia cũng được định vào thứ sáu, buổi sáng tám giờ xuất phát, thời gian du lịch một tuần.
“Mộc Tuyết, những việc anh đã hứa với em, anh nhát định có thể làm được, những việc anh đã từng hứa với em, anh nhất định sẽ không quên!” Dương Tiêu tử lầm bẩm.