Chương :
Kim Đại Chung kéo tay Dương Tiêu thấp giọng nói: “Người chủ trì đại hội cổ vật có vài người, trong đó có một người chủ trì là đối thủ lão làng của tôi, tên là Tạ Quần; tên Tạ Quần này cũng không phải là thứ đồ tốt lành gì, những năm nay không hiếm lần tranh giành với tôi, lần này nếu như chúng ta có thể mua được một món đồ tốt,vậy thì có thể hung hăng đè ép khí thế tên kia!”
Ò? Tạ gia chủ Tạ Quần?” Dương Tiêu kinh ngạc thốt lên.
Tạ Quân, gia chủ Tạ Gia một trong mười đại hào môn của thành phố Trung Nguyên, tin đồn nói người đàn ông này tính cách chua ngoa khắc nghiệt, danh tiếng không quá tốt, Dương Tiêu cũng không hề cùng Tạ Quần giao tiếp qua.
Kim Đại Chung phẫn nộ nói: “Không sai, nguyên nhân tôi tham gia đại hội cổ vật lần này chính để đè ép khí thế hung hăng của lão già kia; người anh em Dương Tiêu, hôm nay trông cậy vào cậu rồi!”
“Ông anh này, anh thật sự quá xem trọng em rồi!” Dương Tiêu cười khổ nói.
Dương Tiêu quả thật không quá hiểu rõ về vấn đề thẳm định này, Kim Đại Chung kéo bản thân đến đây không bằng dẫn theo một chuyên gia kiểm định cổ vật.
Kim Đại Chung bày ra dáng vẻ ánh mắt nhìn thấu mọi bí mật, nhìn sang Dương Tiêu: “Người anh em Dương Tiêu này, đừng giả vờ nữa, tôi đều hiểu, hôm nay Bàng Tử tôi phải xem biểu diễn của cậu, nếu như người anh em Dương Tiêu hôm nay phát huy không tót, vậy thì anh đây sẽ mắt mặt lớn đây.”
Dương Tiêu hiểu rõ, nếu như Kim Đại Chung không giành được đầu bài, nhất định sẽ bị Tạ Quần châm chọc.
Đầu bài chính là món cổ vật mua về với giá thấp nhất nhưng được bán ra với giá cao nhất, đây chính là được gọi là trúng món hời.
Giống như với buổi đấu giá, ai cũng có thể lấy ra phỉ thuý đắt giá nhất, người đó liền có thể giành được món hời.
“Kim lão ca, anh thật sự tìm sai người rồi!” Dương Tiêu cả khuôn mặt cười khổ.
Kim Đại Chung lớn tiếng nói với Dương Tiêu: “Không sao, người anh em Dương Tiêu không cần cảm thấy áp lực, dốc hết sức lực là được, cứ xem như đến chơi là được!”
“Được thôi!” Dương Tiêu sờ mũi, sau đó cùng Kim Đại Chung bước vào bên trong hội trường đại hội cổ vật.
Dương Tiêu thật sự không quá hiểu việc kiểm định này, liếc mắt nhìn những gian hàng cổ vật, những món đồ bên trong đều mang đến cho Dương Tiêu cảm giác tất cả đều là cổ vật.
Sau khi đi tham quan hai vòng xung quanh hội trường, Dương Tiêu cũng không phát hiện ra điều gì quá bất thường.
Theo thời gian trôi cuối cùng đã đến mười giờ sáng, người đến tham dự đại hội cổ vật càng lúc càng trở nên đông đúc, hiện trường càng lúc càng trở nên chặt cứng.
Chính vào giây phút này, một tiếng cười châm chọc vang lên: “Yo! Đây không phải là ông chủ Kim hay sao? Ông chủ Kim đang đi dạo gì đó? Có nhìn trúng món cổ vật nào hay.
không?”
Đưa mắt nhìn ra xa, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên râu ria mép mặc quần áo sặc sỡ, cả khuôn mặt châm chọc nhìn Kim Đại Chung.
Người này không ai khác chính là đối thủ lâu đời của Kim Đại Chung, gia chủ Kim Gia Kim Quần.
“Hừ! Kim Quần, ông giả vờ cái gì chứ? Làm ra vẻ như ông đã giành được bảo vật vậy! Có gì đáng để đắc ý đâu cơ’ chứ!” Kim Đại Chung không vui vẻ gì lên tiếng.
Kim Quần đến trước mặt Kim Đại Chung đắc ý nói: “Cũng đừng nên nói như vậy, tôi hôm nay quả thật đã nhặt được bảo vật đó!”
Dứt lời, Kim Quần liền vỗ tay, một người làm liền cầm lấy một bình sứ bước đến phía trước.
“Hừ! Đây chính là bình sứ Thanh Hoa triều Minh, tôi đã phải bỏ ra số tiền năm trăm ngàn nhân dân tệ để mua về, như thế nào? Có khâm phục hay không?” đưa tay chỉ về chiếc bình sứ Thanh Hoa, trên khuôn mặt Tạ Quần tràn ngập sự đắc ý.
Giống như bản thân hắn đã nhặt được báu vật, liền triệt đẻ đem Kim Đại Chung hung hăng chà đạp dưới chân.