Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
“Đúng vậy! Tên phế vật này không ngờ đến lại gặp phải vận may cứt chó như vậy, hắn như thế nào có thể nhận ra đây chính là bút tích của Đường Bá Hổ?”
Không hề có một ai nghi ngờ những gì Lý Lâm nói, cũng vì Lý Lâm không những là đệ nhất đại sư kiểm định cổ vật tại thành phố Trung Nguyên, càng là đại sư tài giỏi số một số hai trong nước, những món cổ vật qua tay ông kiểm định nhiều vô số, những món cổ vật là thật hay giả đều có thể nhận ra được.
“Ha ha ha ha! Người anh em Dương Tiêu, đúng là cậu!”
Kim Đại Chung cười đền không khép được miệng.
Dương Tiêu cười nhạt một tiếng: “Chỉ là dựa vào vận may mà thôi, vận may mà thôi!”
Trương Uy khó lòng mà tin được: “Sư phụ, ngài chắc chắn không nhằm lẫn chứ? Dựa theo những tư liệu lịch sử liên quan đến Đường Bá Hồ triều Minh, căn bản không hề có ghi chép về bức tranh Họa Trung Tiên này!”
“Hừ! Không lẽ trò dám nghỉ ngờ quyền uy của thầy hay sao? Lịch sự đến cuối cùng vẫn chỉ là lịch sử mà thôi, một số lượng lớn sử sách bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử, chứ đừng nhắc đến danh nhân, thư pháp và hội họa.
Thành Đô chúng ta có bề dày hàng nghìn năm lịch sử. Ai có thể đảm bảo rằng những lịch sử này không có thiếu hụt chứ?” Lý Lâm răn đe nói.
Sau đó, Lý Lâm tiếp tục nói: “Mọi người có lẽ cũng đã biết, Đường Vận tự Bá Hồ, hiệu là Đào Hoa am chủ, Đường Bá Hỗ vẽ hoa đào, phải nói là thiên cổ nhất tuyệt! Các người xem thử này nàng tiên trong bức tranh dưới gốc cây hoa đào không chỉ xinh đẹp tuyệt vời mà ngay cả những bông hoa đào cũng được vẽ sống động như thật, nhìn giống như một vật sống.”
“Nhìn sang phần đề thơ, chính là Đào Hoa Am Ca, cộng thêm dấu mộc này chính là của Đường Dần, bức tranh Họa Trung Tiên này còn có thể là giả được!”
Tất cả mọi người đều bước lên trước tỉ mỉ quan sát phần đề thơ, kinh ngạc phát hiện đây quả thật chính là bài thơ Đào Hoa Am Ca của Đường Bá Hồ.
Giây phút này, Trương Uy vốn dĩ đang diễu võ dương oai, sắc mặt lập tức trắng bệch, nghĩ đến bản thân mình vừa giám định một bình gốm sứ trị giá năm trăm ngàn nhân dân tệ nhưng lại là hàng nhái, hiện tại Dương Tiêu chỉ cần bỏ ra năm ngàn tệ liền có thể giám định ra được bức tranh vẽ giá trị liên thành của Đường Bá Hồ, Trương Uy chỉ cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang tát thẳng lên mặt mình.
“Dương tiên sinh, bức tranh này không biết ngài có nguyện ý bán không? Tôi ra giá năm triệu nhân dân tệ!”
“Năm triệu nhân dân tệ? Ông đang làm kinh tởm ai chứ?
Dương tiên sinh, tôi ra giá tám triệu nhân dân tệt!
“Tám triệu? Bót đùa lại đi! Dương tiên sinh, tôi ra giá mười triệu nhân dân tệ!”
Sau khi xác định được bức tranh Họa Trung Tiên thật sự là bút tích của Đường Bá Hổ, lúc này các thương gia tại hiện trường cùng những nhà sưu tập cổ vật không ngừng ra giá.
Ai cũng biết rằng, bút tích thật của Đường Bá Hồ không những có giá trị liên thành, mà còn có giá trị sưu tầm cực kỳ lớn.
Lý Lâm liếc mắt nhìn sau đó lắc đầu: “Mức độ hoàn thiện của bức tranh Họa Trung Tiên này hiếm có khó tìm, nếu như thật sự đem ra đầu giá, e rằng sẽ không thấp hơn so với bức tranh Tùng Nhai Biệt Nghiệp Đồ!”
“Tùng Nhai Biệt Nghiệp Đồ? Không phải chứ? Chính là bức tranh trị giá hơn bảy mươi triệu kia sao?” Hiện trường cả đám người không ngừng ồn ào huyên náo.
Cả đám người vừa rồi không ngừng ra giá, lập tức im lặng, hiện trường người có thể một lần đưa ra giá hơn bảy mươi triệu nhân dân tệ cũng không có được vài người.
Nghe đến giá bức tranh kia ít nhất cũng phải đến hơn bảy mươi triệu nhân dân tệ, ông chủ sạp bán hàng kia hối hận đến bằm tím ruột gan.