Chương :
Đường Mộc Tuyết biết chắc chắn Dương Tiêu có quá nhiều khó khăn nén chặt trong lòng, cô nắm tay Dương Tiêu, chân thành nói: “Dương Tiêu, anh yên tâm, cho dù khó khăn đến đâu, cho dù là tai họa lớn đến đâu, em sẽ cùng đối mặt với anh, Sẽ không lùi bước.”
Đường Mộc Tuyết thật sự quá tò mò về thân phận của Dương Tiêu, nếu Dương Tiêu không nói gì, cô thật sự sợ sau này sẽ có hiểu lầm như thế này.
“Được rồi, Mộc Tuyết, anh có thể nói cho em biết, nhưng em phải chuẩn bị tâm lý đầy đủ trước!” Dương Tiêu hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói.
Đến giờ, rõ ràng anh đã không thể che giấu thân phận của mình là lưỡi dao sắc bén của quốc gia, tốt hơn là nên nói cho Đường Mộc Tuyết, nhưng thân phận của Long chủ vẫn nên giữ bí mật.
Đường Mộc Tuyết nghiêm mặt nói: “Anh nói đi, em chuẩn bị xong rồi!”
Nhìn thấy vẻ mặt chân thành tha thiết của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu trịnh trọng nói: “Thật ra, thân phận của anh là đệ nhất binh vương Thiên Phủ Chi Quốc, đồng thời là đội trưởng trước đây của đội đặc chiến Đông Phương Thần Ưng.”
Cái gì!!!
Đệ nhất binh vương Thiên Phủ Chi Quốc? Đội trưởng trước đây của đội đặc chiến Đông Phương Thần Ưng?
Ngay khi lời này vừa nói ra, gương mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết kinh ngạc thay đổi, mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy nó cô vẫn khơi dậy sóng gió trong lòng của mình.
Giờ phút này, Đường Mộc Tuyết thật sự có cảm xúc lẫn lộn, hóa ra chồng mình không phải phế vật, không phải kẻ khiếp nhược, mà là lưỡi dao sắc bén của đất nước, một người đàn ông mạnh mẽ bằng xương bằng sắt.
“Vậy thì tại sao anh lại nhãn nhịn nhiều năm như vậy?”
Đường Mộc Tuyết không nhịn được hỏi.
Dương Tiêu khẽ thở dài: “Năm năm trước, trên đường đi làm nhiệm vụ bọn anh bị một cuộc tấn công bất ngờ. Anh bị thương nặng và mất hoàn toàn sức chiến đấu. Mộc Tuyết em biết đấy, anh có một thân phận đặc biệt, trước đây khi làm nhiệm vụ anh đã đắc tội với không ít kẻ thù.
Anh không dám tùy tiện tiết lộ thân phận của mình.”
“Em hiểu rồi!” Trong lòng Đường Mộc Tuyết tràn đầy cảm động.
Cô hoàn toàn nhận thức được rằng Dương Tiêu không tiết lộ thân phận của mình, đó thực sự là một loại bảo vệ trá hình cho gia đình họ.
Người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội, cô vẫn hiểu đạo lý này.
Giờ phút này, Đường Mộc Tuyết thật sự tự trách mình đến cực độ.
Dương Tiêu đã từng là lưỡi dao sắc bén của đất nước, sao có thể đi đến một nơi như Xuân Thượng Nhân Gian?
Những gì cô làm là chất vấn phẩm chất của Dương Tiêu, chất vấn phẩm đức quân nhân của Dương Tiêu.
“Em xin lỗi!” Đường Mộc Tuyết cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến mấy ngày nay cô chiến tranh lạnh với Dương Tiêu.
Dương Tiêu nắm chặt tay Đường Mộc Tuyết nói: “Không sao, Mộc Tuyết, anh đã nói rồi, từ nay về sau anh sẽ không để em phải chịu ấm ức nữa, anh sẽ làm cho tất cả những người coi thường em phải hói hận sâu sắc, anh sẽ biến những kẻ đã nhắm mục tiêu và đàn áp chúng ta đều trở thành những con chó đã chết.”
Trong lòng Đường Mộc Tuyết tràn đầy hạnh phúc, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự khiến Đường Mộc quá cảm động.
Nhìn Dương Tiêu trước mặt, mặt Đường Mộc Tuyết đỏ bừng: “Dương Tiêu, yêu eml”
Cái gì! Yêu em?
Sự bất ngờ đột nhiên đến khiến Dương Tiêu không kịp cảnh giác.
Dương Tiêu khó khăn nuốt nước bọt, không bình tĩnh nói: “Mộc Tuyết, bây giờ là ban ngày, hay là để đêm?”
“Dương Tiêu, em không biết bơi!” Đường Mộc Tuyết ngốc nghếch nói.