Chương :
Trong đội đặc chiến, những ngày tháng vô cùng khó khăn, muốn giải quyết nhu cầu sinh lý thì phải nhờ cô gái năm ngón tay.
Vì vậy, nhiều chiến sĩ xuất ngũ sẽ sớm tìm bạn gái nhanh chóng kết hôn, từ biệt cô gái năm ngón tay.
Điều mà Trần Khải không bao giờ ngờ tới là đội trưởng của họ vẫn còn là lão xử nam.
Mặt Dương Tiêu đầy vạch đen: “Buồn cười hả? Đứng nói chuyện cũng không thấy đau lưng? Chuyện đó, đã bắt được Đường Hạo và Đường Dĩnh rồi à”
“Vâng, Đội trưởng, tiếp theo nên xử lý như thế nào?” Trần Khải hỏi.
Dương Tiêu sờ cằm thấp giọng nói: “Đến chợ đen lấy máy con rắn hỗ mang chúa cho tôi, càng nhiều càng tốt. Đem hai người họ đến căn nhà nhỏ đổ nát ở núi Phổ Nhĩ. Hôm nay tôi nhất định phải đối xử với bọn họ theo cách mà bọn họ đã làm.”
Hứng thú bị gián đoạn, Đường Mộc Tuyết giống như một con chim sợ hãi, muốn tiếp tục cũng thể.
Vừa hay anh sẽ tranh thủ thời gian này đối phó với hai anh em xấu xa Đường Hạo và Đường Dĩnh, tránh cho sau này bọn họ tiếp tục làm mưa làm gió.
“Hai người các người vào đi!”
Không lâu sau, Đường Hạo và Đường Dĩnh bị áp giải đến căn nhà nhỏ đổ nát ở núi Phổ Nhĩ.
Mưa lớn đã giảm bớt, bên trong căn nhà nhỏ đổ nát không còn nhiều nước mưa nữa, nền đất rất ảm ướt.
Đường Hạo và Đường Dĩnh nhìn thoáng qua đã nhận ra, đây là căn nhà nhỏ đổ nát dưới chân núi Phổ Nhĩ nơi Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết bị nhốt hôm qua.
Đột nhiên, cả hai nhìn nhau, một cảm giác ớn lạnh từ gót chân họ lên đến sau đầu.
Vừa nhìn thấy cảnh này, Đường Hạo và Đường Dĩnh suýt chút nữa đã tè ra quần.
Chỉ nhìn thấy Dương Tiêu đang đi về phía bọn họ với vẻ mặt lạnh lùng, trên tay anh cầm một chiếc lồng sắt, lồng sắt đầy rắn hỗ mang chúa dày đặc.
Nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu đang càng ngày càng gần, hồn vía của Đường Hạo đều kinh hãi nói: “Dương…Dương Tiêu, anh… anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết giết người là vi phạm pháp luật, anh muốn ngồi tù sao?”
“Đúng, đúng, đúng, giết người là vi phạm pháp luật, anh…
đừng lộn xộn!” Tóc tai trên người của Đường Dĩnh dựng đứng cả lên.
Nhìn thấy rắn hỗ mang chúa dày đặc trong lồng sắt đang lè lưỡi, cả hai suýt ngất.
Dương Tiêu cười nhạo nói: “Giết người là vi phạm pháp luật? Vậy hôm qua hai người cố ý giết người đó không phải là vi phạm pháp luật hả?”
Nghĩ đến cảnh ngày hôm qua, lại nhìn dáng vẻ kinh hãi của Đường Hạo và Đường Dĩnh lúc này.
Đặc biệt là câu nói giết người là vi phạm pháp luật được nói ra từ hai người họ, đơn giản là một sự mỉa mai lớn.
“Bọn… bọn tôi không có!” Gương mặt Đường Dĩnh run rẫy không còn chút máu nói.
Đường Hạo cố nặn ra một nụ cười: “Đúng vậy! Bọn tôi không có ý giết người! Không phải bọn tôi thả rắn hỗ mang chúa! Đúng, chắc chắn là dòng chính thả, Dương Tiêu anh thả chúng tôi ra, tôi lập tức đi điều tra, nhất định sẽ cho anh một lời giải thích.”
“Anh chắc chắn là hôm qua các người không thả rắn hỗ mang chúa vào đây lúc Mộc Tuyết đang nghỉ?” Dương Tiêu cười nhạo.
Đường Hạo và Đường Dĩnh đêu nhanh chóng gật đâu, giếng như gà mỏ thóc.
Trần Khải khinh thường nói: “Đội trưởng, theo ý của tôi, đừng phí lời cùng bọn họ rác rưởi này, giết bọn họ luôn cho xong!”
“Giết?” Trên mặt Đường Hạo và Đường Dĩnh hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Đường Hạo rùng mình: “Trần… Trần thiếu, giết người là vi phạm pháp luật.”
“Đúng, đúng, đúng!” Đường Dĩnh run rầy nói.
Trần Khải không quan tâm nói: “Nói cho hai người biết, ở Tây Song Bản Nạp, ông đây là trời, là pháp luật. Hai người các người không có việc xấu nào không làm người người muốn trừng phạt, ông đây giết các người là trừ hại cho dân.”