Chương :
Ban đầu, Bạch Du Tĩnh định tìm một nữ diễn viên nỏi tiếng, nhưng người bạn cũ của cô đánh tiếng với cô để Hàn Vũ Tỉnh làm người đại ngôn.
Người bạn cũ này rất có thế lực trong nước, Bạch Du Tĩnh không thể chối từ, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Sáng sớm hôm nay, Hàn Vũ Tinh đến gặp Bạch Du Tĩnh để ký hợp đồng đại ngôn.
Điều đáng nói là Hàn Vũ Tinh luôn không coi ai ra gì, không hề để mắt đến người thường, cô ta chỉ quan tâm đến những đại gia có tiền có quyền trong nước hơn mình.
Hàn Vũ Tinh là một người rất xinh đẹp, xuất thân là người mẫu, từng đạt giải Á quân trong một cuộc thi tuyển chọn Hoa hậu châu Á và trở nên nổi tiếng trên mạng.
Vì thân hình nóng bỏng, gợi cảm nên cô ta đã thu hút được rất nhiều đạo diễn trong nước, Hàn Vũ Tinh đã nhân cơ hội bồi các đạo diễn lớn trong giới ăn, chơi, ngủ, cô ta đã thu được rất nhiều tài nguyên và thành công trở thành minh tinh tuyến một.
Đáng tiếc, kỹ năng diễn xuất của Hàn Vũ Tinh thực sự không tốt, chỉ dựa vào những đoạn cắt ghép, ghi nhớ một câu thoại chỉ có thể nói , tất cả đều dựa vào hậu kỳ lồng tiếng.
Dần dần, mọi người trong vòng đều biết Hàn Vũ Tinh diễn xuất không tốt, chỉ biết bồi ngủ với cấp trên.
Sau một thời gian dài không có ai săn đón Hàn Vũ Tinh đóng phim, độ nỗi tiếng của Hàn Vũ Tinh ở trong nước ngày càng giảm sút, bây giờ cô ta gần như mất dần nguồn thu nhập.
Cách đây không lâu, Hàn Vũ Tinh gặp một ông trùm kinh doanh ở thành phố Trung Nguyên, trong hai tháng qua, cô ta đã khiến ông trùm kinh doanh thoải mái. Ông trùm kinh doanh này đã ra tay giúp Hàn Vũ Tinh giành đại ngôn thương hiệu của tập đoàn trang sức Bạch Thức.
Điều này khiến Hàn Vũ Tinh vui vẻ điên cuồng, được làm đại ngôn cho tập đoàn trang sức Bạch Thức trong một năm, phí đại ngôn là hai nghìn vạn, không thua gì người nổi tiếng hạng nhát.
Vốn Hàn Vũ Tinh đã là người không coi ai ra gì, có tiền Hàn Vũ Tỉnh lại càng ngang ngược.
Cô ta nhìn thấy Dương Tiêu ăn mặc cổ quái như vậy, cô ta không để Dương Tiêu vào mắt chút nào.
Dương Tiêu nhìn kỹ vào mắt Hàn Vũ Tinh, ngửi thấy mùi trên người Hàn Vũ Tinh, anh nhíu mày.
“Anh có bệnh à?” Hàn Vũ Tinh nghĩ Dương Tiêu có tâm lý biến thái, đang cố ý trêu chọc cô ta.
Dương Tiêu lắc đầu, anh nghiêm nghị nói: “Tôi có bệnh?
Ngại ghê, hình như người có bệnh là cô? Hơn nữa bệnh còn không nhẹ! Nếu bây giờ được điều trị kịp thời có thể có hy vọng, nếu muộn rồi, thì e là không kịp!”
Cái gì! Tôi có bệnh?
Nghe thấy lời này của Dương Tiêu, phổi của Hàn Vũ Tinh sắp nổ tung.
“Đồ khốn nạn anh nói vớ vẫn gì hả? Tôi có bệnh? Tôi thấy anh mới là người có bệnh! Tôi bị bệnh? Tôi thấy là anh mới có bệnh! Đồ thiểu năng, A Đại, đánh tên này một trận cho tôi!” Hàn Vũ Tinh nghiền răng nghiền lợi.
Người đàn ông vạm vỡ đeo kính râm lộ vẻ dữ tợn: “Dám nói cô Hàn có bệnh, tôi thấy cậu chán sống!”
Dương Tiêu lắc đầu, anh không hề nói nhảm, người phụ nữ này thật sự có bệnh, hơn nữa còn sắp nặng rồi.
Rung rung!
Ngay khi người đàn ông vạm vỡ đeo kính râm dứt lời, điện thoại của Hàn Vũ Tinh vang lên, nhìn thấy người gọi Hàn Vũ Tinh nở nụ cười: “Cô Bạch, tôi đã vào thang máy rồi, sắp tới ngay đây.”
“Ừm! Cố gắng càng nhanh càng tốt!” Bạch Du Tĩnh trịnh trọng nói.
Cô ký hợp đồng xong, nói vài câu với Dương Tiêu rồi đưa Dương Tiêu đến Hiệp hội cờ vây, không muốn làm chậm trễ thời gian nhiều.
“Vâng vâng vâng!” Ở trước mặt Bạch Du Tĩnh, Hàn Vũ Tỉnh thậm chí còn không dám thở.
Cô ta biết rất rõ trong mắt những doanh nhân giàu có này, phụ nữ trong giới giải trí chẳng khác gì đồ chơi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Cúp điện thoại, Hàn Vũ Tính nhanh chóng dừng lại nói: “A Đại, đừng quan tâm đến tầng lớp hạ lưu này, ký hợp đồng quan trọng hơn!”
“Vâng, cô Hàn!” Người đàn ông vạm vỡ đeo kính râm trầm giọng nói.
Thấy bọn họ không có ý cho mình đi vào, Dương Tiêu lắc đầu: “Lãng phí thời gian!”
Vừa dút lời, Dương Tiêu sải bước đi lên cầu thang bộ.