Chương
“Cùng nhau tiến lên, bắt hai kẻ gian này lại thôi!” Nhân viên dòng chính nhà họ Đường mài dao soàn soạt, đi lên vây quanh.
Bọn họ hưng phấn không thôi, cuối cùng có thể kéo tiện nhân Đường Mộc Tuyết đi xuống. Bọn họ muốn ở trước mặt bà nội Đường biểu hiện một phen, cho thấy bản thân trung thành với Đường Nhân. Lấy bản thân mình để về sau ở bên trong tập đoàn y dược Đường Nhân không kiêng nể gì mà lấy lợi cho mình.
Sắc mặt Đường Mộc Tuyết càng tái nhợt hơn, cả người cô mười phần hỏng mát. Tất cả mọi việc trước mặt đánh thật sâu vào tâm trí cô.
Ánh mắt Dương Tiêu càng thêm âm trầm. Bà nội Đường không thể nói lý so với suy nghĩ của anh còn xa hơn. Không biết phân xanh đỏ đen trắng, há mồm liền muốn hủy diệt công lao của Đường Mộc Tuyết đối với Đường Nhân, thật sự khiến tâm người lạnh lẽo.
Đường Hạo phất tay quát to: “Nhanh, đừng khiến cho hai người này chạy trốn được.”
Đám người hung thần ác sát đánh đến Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết. Đường Hạo vô cùng đắc ý, cuối cùng có thể chỉnh chết hai kẻ phế vật này. Xem về sau hai người còn có thể nhảy nhót ra sao.
Rầm rằm rầm rằm rằm!
Một màn ngoài dự đoán của Đường Hạo xảy ra.
Chỉ thấy đàn dòng chính nhà họ Đường còn chưa tới gần được Dương đã bị Dương Tiêu dùng chân đá bay. Anh chặt chẽ bảo vệ trước mặt Đường Mộc Tuyết, như một tôn thần hộ mệnh chặt chẽ bảo vệ Đường Mộc Tuyết không gặp phải bất kỳ thương tổn nào.
Không biết vì sao, được Dương Tiêu bảo vệ, nội tâm Đường Mộc Tuyết lại dâng lên một dòng nước ấm, dường như bóng dáng trước mặt mình có thể che mưa chắn gió cho mình.
Nhìn thấy Dương Tiêu dám vung tay đánh nhau với dòng chính nhà họ Đường, bà nội Đường tức muốn hộc máu, căm tức nhìn Dương Tiêu: “Tên phế vật này, mày dám ẩu đả dòng họ chính nhà họ Đường, mày muốn tạo phản sao?”
“Đúng vậy, tên phế vật như mày muốn phản trời hay sao?”
Đường Hạo khàn cả giọng, nỗi giận nói.
“A, ui, đau chết tôi rồi. Tên phế vật này thật quá đáng. Cần thiết nghiêm trị tên phế vật này không tha.” Bị Dương Tiêu đá, tất cả dòng họ chính nhà họ Đường đều hận đến nghiến răng nghiền lợi.
Sắc mặt Dương Tiêu không đổi, nhìn về phía bà nội Đường: “Bà nội, lúc này ngày mai tôi sẽ cho bà một câu trả lời. Nếu tôi không có chứng cứ chứng minh mình và Đường Mộc Tuyết trong sạch, tôi tự mình đi đến cục cảnh sát tự thú. Nếu tôi có thể chứng minh tôi và Đường Mộc Tuyết trong sạch, hy vọng bà nội không cần bao che cho những tiểu nhân gian nịnh đó.”
Ngay sau đó, Dương Tiêu nhìn về phía Đường Mộc Tuyết sắc mặt trắng bệch, nói nhỏ: “Mộc Tuyết, chúng ta đi thôi!”
Ở trước mắt bao nhiêu người, Dương Tiêu kéo Đường Mộc Tuyết ra bên ngoài tập đoàn y dược Đường Nhân.
Đường Hạo nóng nảy: “Bà nội, cháu thấy bọn họ chuẩn bị chạy trốn, chạy nhanh ngăn bọn họ lại đi!”
Bà nội Đường trừng mắt nhìn Đường Hạo một cái khiến Đường Hạo sợ đến mức không nhẹ.
“Ngăn lại bọn họ? Cháu không thấy được thân thủ vừa rồi của tên phế vật sao? Cháu không phải dành quán quân ở cuộc thi Sanda của quốc gia sao? Tại sao không đi ngăn cản nó lại?”
Bà nội Đường lạnh giọng nói.
“Cháu… Cháu…” Đường Hạo lập tức câm nín không trả lời được.
Không thể không nói, Đường Hạo chỉ có chút thân thủ, tham gia một lần tuyển thi Sanda nhưng trận thi đấu này không phải do nhà nước tổ chức mà một đám người yêu thích Sanda tụ tập ở bên nhau, chơi lớn.
Hơn nữa, Đường Hạo vì mặt mũi, tiêu tiền mua chuộc đối thủ, lúc này mới mang lên cho mình cái danh quán quân Sanda.
Cái danh này khiến một ít tên côn đồ sợ hãi còn tạm được nhưng những nhân vật lớn chân chính sẽ không đặt Đường Hạo ở trong mắt.
Vừa rồi Dương Tiêu ra tay hung mãnh như vậy, hoàn toàn vượt qua suy nghĩ của Đường Hạo. Nội tâm Đường Hạo nhút nhát, anh ta biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Dương Tiêu. Khiến anh ta đi chặn Dương Tiêu lại, đây không phải nói anh ta đi chịu chết sao?