Chương :
Anh ta xuất thân từ nhà họ Lưu, mà Lý Thần Chiến lăn lộn trong xã hội, theo quan điểm của anh ta, Lý Thần Chiến không đủ tư cách so sánh với anh ta.
Hơn nữa, Lưu Chiến Thắng càng không để Long Ngũ vào mắt, mười năm trước Long Ngũ còn là một nhân vật, nhưng bây giờ hắn ta không là gì cả, chỉ cần anh ta động ngón tay là có thể bóp chết Long Ngũ.
“Láo xược!” Lý Thần Chiến giận tím mặt.
Vệ sĩ đứng đầu của họ Lưu chỉ vào Lý Thần Chiến quát: “Anh muốn làm gì?”
Trong phút chốc, hơn trăm người ở hai bên đối trọi gay gắt, như thể chỉ cần Dương Tiêu và Lưu Chiến Thắng có bất đồng, bọn họ sẽ bắt đầu một trận chiến đẫm máu.
Sắc mặt Dương Tiêu càng ngày càng lạnh: “Thật sao?”
“Không phải sao?” Lưu Chiến Thắng kiêu căng càn quấy.
Hôm nay anh ta mang theo tinh nhuệ đứng đầu nhà họ Lưu, cho dù Dương Tiêu có Lý Thần Chiến giúp đỡ, anh ta cũng không phải sợ hãi gì cả.
Lưu Chiến Thắng chỉ vào tòa nhà Ngân Cơ, lạnh lùng nói: “Tôi không ngại nói với anh, tôi thích tòa nhà Ngân Cơ này. Dù là ai ký hợp đồng với nhà họ Hoa thì cũng phải ngoan ngoãn để cho Lưu Chiến Thắng tôi, ai dám làm trái ý tôi thì trở thành kẻ thù của tôi, kẻ thù của toàn bộ nhà họ Lưu chúng tôi!”
Điều đáng nói là trong sáu tháng qua, một số lượng lớn con cháu trực hệ của nhà họ Lưu đã nghỉ ngờ khả năng của Lưu Chiến Thắng.
Bố của Lưu Chiến Thắng là gia chủ nhà họ Lưu không chịu nồi áp lực của dư luận nên đã chọn cách cấp cho Lưu Chiến Thắng để Lưu Chiến Thắng khởi nghiệp tại thành phố Trung Nguyên để chứng tỏ thực lực của mình.
Sau khi kiếm được một só tiền lớn, Lưu Chiến Thắng bắt đầu kinh doanh riêng, nơi anh ta khởi nghiệp cũng là tòa nhà Ngân Cơ dưới quyền của nhà họ Hoa, một trong mười đại gia hàng đầu ở thành phố Trung Nguyên.
Tuy nhiên, tòa nhà Ngân Cơ đã được cho thuê, Lưu Chiến Thắng không quan tâm đến điều này, hôm qua anh ta không cảnh cáo được Long Ngũ, hôm nay lại tìm gã mặt sẹo cho người đến chèn ép Long Ngũ.
“Xem ra là Lưu thiếu đang cố ý gây chuyện với tôi?”
Dương Tiêu nheo mắt lạnh lùng nói.
Vốn anh đã nghĩ nếu Lưu Chiến Thắng thừa nhận sai lầm của mình, xin lỗi Long Ngũ, Dương Tiêu sẽ không làm lớn chuyện, sẽ cho qua chuyện này.
Tuy nhiên, trước thái độ ngạo mạn của Lưu Chiến Thắng này Dương Tiêu thấy rất phản cảm, xem ra cần thiết phải dùng vũ lực giải quyết tranh chấp này rồi.
Cạch cạch! Cùng với lời nói của Dương Tiêu rơi xuống, đám thuộc hạ của Lý Thần Chiến lập tức mở cóp xe, lấy con dao ra.
Lưu Chiến Thắng chẳng thèm ngó tới: “Tôi nói rồi, trước mặt nhà họ Lưu của tôi, là rồng cũng phải cuộn lại, là hỗ cũng phải nằm sắp xuống cho tôi. Nói cho anh biết, tôi đã nhẫn nhịn lâu rồi!”
Cạch cạch! Lưu Chiến Thắng vừa dứt lời, nhóm vệ sĩ mà Lưu Chiến Thắng mang theo cầm gậy bóng chày và ống thép ra.
Chỉ trong chốc lát, hai ba trăm người giằng co với nhau, một trận chiến ngang tài ngang sức sắp bát đầu.
“Hai người chớ vội!”
Ngay khi trận chiến ngang tài ngang sức sắp diễn ra, một chiếc xe thể thao màu trắng đi tới, một dáng người uyễn chuyển nhanh chóng bước xuống xe thể thao.
Nhìn rõ người tới, Dương Tiêu bắt ngờ nói: “Cô Hoa!”
“Chị Mộ Tranh!” Hai mắt Lưu Chiến Thắng sáng lên.