Chương :
Một thời gian trước, Long Ngũ xuất hiện, gây chấn động mạnh ở thành phố Trung Nguyên.
Dù sao thì mười năm trước Long Ngũ cũng là người một tay che trời ở thành phố Trung Nguyên, ở thời kỳ đỉnh cao của Long Ngũ, tất cả các đại gia ở thành phố Trung Nguyên đều vô cùng sợ hãi.
Bây giờ, Long Ngũ muốn bắt đầu kinh doanh, thuê tòa nhà Ngân Cơ của nhà họ Hoa họ, điều này khiến Hoa Mộ Tranh không thể tin được.
Phải biết rằng, tiền thuê tòa nhà Ngân Cơ cho một năm ít nhất cũng phải vài triệu tệ, Long Ngũ lấy tiền ở đâu?
Điều mà Hoa Mộ Tranh không bao giờ ngờ tới là người hỗ trợ Long Ngũ lại là Dương Tiêu không có danh tiếng gì.
Nghe Hoa Mộ Tranh nói như vậy, vẻ mặt Lưu Chiến Thắng thay đổi: “Chị Mộ Tranh, chị có ý gì? Từ trước đến nay quan hệ của hai nhà chúng ta rất tốt, chẳng lẽ thể diện này chị cũng không cho?”
Dương Tiêu híp mắt, im lặng không nói.
Trực giác mách bảo Dương Tiêu rằng Hoa Mộ Tranh là một người phụ nữ thông minh, cô ấy biết cách lựa chọn như thế nào.
Đối mặt với Lưu Chiến Thắng vênh váo hống hách, Hoa Mộ Tranh có hơi đau đầu.
Nhà họ Lưu ở Trung Nguyên là một trong tứ đại gia tộc của thành phó Trung Nguyên, Lưu Chiến Thắng thân là cậu chủ nhà họ Lưu, trong tương lai Lưu Chiến Thắng có khả năng sẽ khống chế quyền lực của nhà họ Lưu, Hoa Mộ Tranh thực sự không muốn xúc phạm.
Dương Tiêu, một người ở rễ luôn bị chế giễu suốt năm năm, gần đây đã nỏi tiếng.
Chữa bệnh cho ông cụ Cung Cung Thiên Tề, kết bạn có quan hệ tốt với thần y Liễu Giang Hà, kết bạn với cậu chủ nhà họ Lý mạnh nhất ở Đông Hải, quen biết Kim Đại Chung cùng những ông lớn khác. Lý Thần Chiến này được xưng là sát thần ở vùng đất xám cũng là người do anh sử dụng. Mấy ngày trước chơi cờ thắng Cát Hưu, bỗng trở nên nỏi tiếng.
Con cái của nhà làm quan như Lưu Chiến Thắng và Triệu Vô Cực đã từng ăn quả đắng trong tay Dương Tiêu, Hoa Mộ Tranh biết rất rõ tắt cả những việc này.
Hoa Mộ Tranh thực sự rất tò mò về thân phận thật sự của Dương Tiêu, anh chàng này có năng lượng gì?
Nếu cô ấy ủng hộ Lưu Chiến Thắng mà làm mát mặt Dương Tiêu, đây là điều mà Hoa Mộ Tranh không muốn nhìn thấy.
Tuy nhiên, bây giờ cô ấy phải đưa ra lựa chọn.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói với Hoa Mộ Tranh rằng chọn Dương Tiêu là hoàn toàn đúng đắn.
Lúc này, Lưu Chiến Thắng tỏ vẻ kiêu ngạo, anh ta không tin Hoa Mộ Tranh sẽ không cho anh ta thể diện.
Nhà họ Lưu của anh ta là một gia tộc hàng đầu ở thành phó Trung Nguyên, trừ khi Hoa Mộ Tranh muốn kết thù oán với nhà họ Lưu mới chọn Dương Tiêu.
“Xin lỗi cậu chủ Lưu, chúng ta thân là thế gia hào môn nhất định phải có tinh thần hợp đồng, chị muốn giúp cậu có tâm nhưng không có lực!” Ngay lúc Lưu Chiến Thắng quyết tâm phải có được, thì Hoa Mộ Tranh nhẹ giọng nói.
Hai mắt Lưu Chiến Thắng đờ đẫn tại chỗ: “Cái gì? Chị Mộ Tranh, chị muốn ủng hộ anh ta?”
Lúc này Lưu Chiến Thắng sửng sốt mở to hai mắt, anh ta thật sự không ngờ Hoa Mộ Tranh lại chọn Dương Tiêu mà không chọn anh ta.
“Thật xin lỗi!” Giọng điệu của Hoa Mộ Tranh khá bắt lực.
Mũi Lưu Chiến Thắng như sắp bốc khói, Hoa Mộ Tranh là con nhà người ta, dù có tức giận đến mấy anh ta cũng không thể chọc giận Hoa Mộ Tranh.
Lưu Chiến Thắng tức giận thở hổn hển: “Được, được lắm! Chị Mộ Tranh, chuyện này tôi nhớ kỹ, chúng ta đi!”
Hoa Mộ Tranh đã nói như vậy, anh ta mà tiệp tục cũng chỉ là tự rước lấy nhục.