Chương :
Anh ta liên tục quấy rối Hoa Mộ Tranh, thậm chí nhà họ Bạch ở Giang Nam còn cưỡng ép hôn nhân với nhà họ Hoa, khiến Hoa Mộ Tranh trở nên xanh xao và yêu ót.
“Máu chó như vậy? Đã là thời đại nào rồi, định hôn ước từ nhỏ mà vẫn còn tính?” Dương Tiêu nghe xong thì đã hoàn toàn hiểu được.
Gia tộc số một ở Giang Nam có bối cảnh thâm hậu, không dễ đắc tội. Mà nhà họ Hoa có nhiều sản nghiệp ở Giang Nam, nếu Hoa Mộ Tranh không đồng ý gả cho Bạch Quỳnh cậu chủ của nhà họ Bạch thì e rằng nhà họ Bạch sẽ giáng một đòn chí mạng vào nhà họ Hoa.
Hoa Mộ Tranh u sầu nói: “Nếu không tôi cũng sẽ không đến tìm anh Dương, anh đừng lo lắng, anh Dương, chuyện này chỉ có tôi và anh biết, tôi sẽ không tiết lộ với người ngoài!”
Dương Tiêu do dự một lúc, rõ ràng Hoa Mộ Tranh muốn mượn tay mình phá hủy hôn lễ, nhưng phải vạch trần thân phận của mình với gia tộc số một ở Giang Nam, còn có thể sẽ bị Đường Mộc Tuyết hiểu lầm, điều này khiến Dương Tiêu phải suy nghĩ kỹ.
Kít!
Đúng lúc này, một chiếc siêu xe Ferrari dừng trước cửa hàng ăn sáng.
Ngay sau đó, một thanh niên mặc quần áo nam của Versace bước vào. Anh ta nhìn chằm chằm vào Hoa Mộ Tranh: “Mộ Tranh, sao em lại ở đây? Thằng nhóc này đang mời em ăn cơm à?”
Anh ta liếc nhìn Dương Tiêu, trên mặt thanh niên hiện lên một tia khinh thường.
“Liên quan gì đến anh? Bạch Quỳnh, đừng làm phiền!” Khi nhìn thấy người thanh niên Hoa Mộ Tranh lạnh lùng nói.
Người này là Bạch Quỳnh, cậu chủ của nhà họ Bạch gia tộc số một ở Giang Nam, có quan hệ đính hôn từ nhỏ với Hoa Mộ Tranh. Trong khoảng thời gian này anh ta vẫn luôn ở thành phố Trung Nguyên, liên tục quấy rối Hoa Mộ Tranh, khiến Hoa Mộ Tranh vô cùng chán ghét.
Vốn dĩ Bạch Quỳnh khinh thường chuyện đính hôn từ nhỏ này, ai ngờ Hoa Mộ Tranh lại xinh đẹp gợi cảm như vậy, lại còn thuộc nhóm người có chỉ số IQ cao trên thế giới, điều này khiến trái tìm của Bạch Quỳnh bị mê hoặc.
Bị Hoa Mộ Tranh mắng, Bạch Quỳnh tức không thôi, mình muốn có gia thế thì có gia thế, muốn chiều cao thì có chiều cao, còn đẹp trai, tại sao Hoa Mộ Tranh không nhìn mình nhiều hơn?
Kết quả là Bạch Quỳnh trút hết cơn tức giận lên người Dương Tiêu, anh ta khinh thường nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu: “Mời khách mà lại mời đến một nơi thấp kém như vậy, anh là thằng ngu à?”
Dương Tiêu vừa nhìn đã biết đối phương là Bạch Quỳnh cậu chủ nhà họ Bạch gia tộc số một ở Giang Nam đang theo đuổi Hoa Mộ Tranh. Nhưng anh không ngờ Bạch Quỳnh lại vô sỉ như vậy, chẳng trách Hoa Mộ Tranh không đồng ý với cuộc hôn nhân này.
“Ý anh là những người mời khách tới một nơi như vậy đều là đồ ngu?” Dương Tiêu nhìn Bạch Quỳnh.
Nhìn thấy Dương Tiêu còn dám chất vấn, Bạch Quỳnh khinh thường nói: “Không ngu thì là gì? Mời khách mà lại mời ở một nơi low như vậy, thực sự là thằng ngu lớn nhất trên đời!”
Bạch Quỳnh đã rất tức giận khi bị Hoa Mộ Tranh khiển trách, nhưng khi Dương Tiêu chát vấn Bạch Quỳnh, anh ta càng tức giận trút hết tất cả lửa giận lên người Dương Tiêu.
“Ò, tôi hiểu rồi!” Dương Tiêu nghiêm túc gật đầu.
Thấy Dương Tiêu không tức giận, Bạch Quỳnh càng khinh thường Dương Tiêu, đúng là đồ vô dụng, còn không dám phản bác, đồ vô dụng.
Ngay sau đó, Dương Tiêu nhìn Hoa Mộ Tranh: “À phải rồi cô Hoa, cô nói bữa cơm này là cô mời đúng không?
Chẳng phải tên này đang mắng cô là đồ ngu sao?”
“Cái gì? Mộ Tranh em mời anh ta?” Dương Tiêu vừa dứt lời, biểu cảm của Bạch Quỳnh thay đổi dữ dội.
“Bạch Quỳnh, đồ âm hồn không tan!” Hoa Mộ Tranh thẹn quá thành giận vung tay tát mạnh vào mặt Bạch Quỳnh.