Chương :
“Dương Tiêu, cẩn thận!” Lam Vi Vi xoay người, sắc mặt thay đổi.
Cảm nhận được sát khí đang phả vào mặt mình, Dương Tiêu nhíu mày, một cơn tức giận trào ra từ tận đáy lòng.
“Xử lý anh ta đi!” Nhìn thây Diệp Trường Hà ra tay độc ác, Trương Tử Hào kích động như cắn phải thuốc.
Như thể Dương Tiêu đã đầu rơi máu chảy, bị Diệp Trường Hà đấm ngã xuống đất.
Là một cao thủ võ học, sức mạnh của Diệp Trường Hà không có gì che đậy, nắm đám của Diệp Trường Hà cách đầu của Dương Tiêu trong tầm tay.
Lam Vi Vi không kìm được lại thốt lên: “Dương Tiêu, mau tránh ral”
“Tránh ra? Muộn rồi!” Diệp Trường Hà đã bát chấp.
“Thật sao?” Dương Tiêu cười lạnh.
Diệp Trường Hà cười dữ tợn nói: “Không phải sao? Ranh con, ngay khi nắm đắm sắt này của tôi rơi xuống cậu sẽ xong đời!”
“Xong đời?” Vẻ mặt giễu cợt trên mặt Dương Tiêu càng ngày càng mạnh.
Nhóm người xem tại hiện trường chăm chú nhìn cảnh tượng, tất cả đều chờ đợi cảnh tượng Dương Tiêu bị một cú đấm.
Không ai nghĩ Dương Tiêu có thể tránh được, dù sao khoảng cách giữa hai bên cũng quá gần.
Sắc mặt Lam Vi Vi tái nhợt, cô muốn tiến lên ngăn cản nhưng đã quá muộn.
Diệp Trường Hà nắm chặt quả đấm sắt hét lên: “Ranh con ăn gian, phải trả giá!”
Sắc mặt Dương Tiêu không có một chút gợn sóng nào, ngay lúc năm đấm hóa thành bóng mờ chuẩn bị nặng nè rơi vào trên đầu Dương Tiêu, đầu Dương Tiêu hơi lệch ra, vừa vặn tránh được cú đám thần tốc này.
“Cái gì? Tránh… tránh được?” Tất cả mọi người đều sững sờ khi thấy Dương Tiêu khéo léo tránh ra.
Theo quan điểm của họ, trong một khoảng cách ngắn như vậy Dương Tiêu muốn tránh như khó lên trời.
“Tránh được?” Diệp Trường Hà đột nhiên giật mình.
Dương Tiêu quay đầu liếc Diệp Trường Hà với vẻ mặt lạnh lùng, hơi thở giết người nồng đậm trong cơ thể khóa chặt Diệp Trường Hà. Dưới hơi thở giết người chấn động này, linh hồn của Diệp Trường Hà cũng vì điều đó mà run lên.
Ông ta hoảng sợ, trong lòng ông ta hoàn toàn hoảng loạn.
Bị Dương Tiêu nhìn chằm chằm, Diệp Trường Hà chỉ cảm thấy trong cái chớp mắt đó khí chất của Dương Tiêu đã biến hoá nghiêng trời lệch đất. Lúc này, đứng trước mặt ông ta hoàn toàn không phải là một con người, mà là một con quái vật, có thể chặt đứt cổ họng của ông ta bắt cứ lúc nào.
Hơi thở giết người này là do Dương Tiêu tôi luyện trong khi thực hiện nhiệm vụ nhiều năm, đã lâu lắm rồi anh chưa tức giận như vậy.
Vèol Trong giây tiếp theo, Dương Tiêu lấy tốc độ bưng tai sét đánh nắm chặt đấm của Diệp Trường Hà.
Bị Dương Tiêu nắm chặt nắm đấm của mình, sắc mặt Diệp Trường Hà thay đổi, định vùng vẫy, nhưng ông ta kinh hãi phát hiện nắm đấm của mình dường như bị kẹt trong vũng lầy, không thể thoát ra.
Dương Tiêu hừ lạnh, đột nhiên dùng lực.
Răng rắc, toàn bộ cánh tay phải của Diệp Trường Hà bị gãy ngay lập tức.
Aaal Cánh tay phải bị trật khớp, Diệp Trường Hà phát ra một tiếng rên rỉ thảm thiết.