Chương :
Lúc này cả người Diệp Trường Hà giống như một động băng, ông ta chỉ cảm thầy toàn bộ tương lai của mình thật uám.
Đối với người luyện võ như ông ta, chủ yếu là dùng đôi tay này kiếm cơm. Bây giờ cánh tay trái của ông bị phé, địa vị trong giới võ thuật chắc chắn sẽ tụt dốc không phanh, không còn có thể tiếp tục vinh quang nữa.
Nghe thấy giọng nói thê lương của Diệp Trường Hà, những võ sĩ biểu diễn ở chỗ khác đều thay đổi sắc mặt, nhao nhao bước lên phía trước.
“Hả? Đây không phải là Diệp Trường Hà bậc thầy Diệp sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhìn cánh tay trái của Diệp Trường Hà rỉ máu, vẻ mặt của một nhóm võ sĩ đều kích động.
Diệp Thường Hà trừng mắt nhìn Dương Tiêu độc ác như rắn độc: “Là cậu ta, là tên khốn kiếp này làm. Cánh tay trái của tôi bị tên khốn kiếp này hủy. Người này cố tình phá rối trật tự Hội giao lưu võ thuật, còn ra tay đánh tôi. Mọi người, mau chóng đánh gục tên này trả thù cho tôi.”
“Còn có chuyện này sao?” Đám cao thủ võ thuật đều tức giận, nhìn Dương Tiêu bằng ánh mắt không máy thiện cảm.
Là một bậc thầy nội lực, trong lòng đám người này Diệp Trường Hà có rất nhiều trọng lượng, bây giờ Diệp Trường Hà gặp rủi ro, bọn họ nào có thể chỉ đứng nhìn?
Một võ sĩ thân cận với Diệp Trường Hà tức giận nhìn Dương Tiêu nói: “Ranh con, dám hủy tay bậc thầy Diệp, gan chó của cậu lớn thật. Còn không mau khoanh tay chịu trói, chẳng lẽ cậu còn muốn tôi ra tay chế ngự cậu?”
“Chế ngự tôi? Chỉ dựa vào các người?” Dương Tiêu chế nhạo.
Bây giờ tâm trạng tốt của Dương Tiêu đã hoàn toàn bị phá hủy, có thể thấy nhóm người này rõ ràng là có thù với mình.
Trương Tử Hào bước tới hét lên với vẻ mặt thù địch: “Các vị tiền bối, vừa nãy tôi đã nhìn rõ, quả thực là thằng nhóc này tới quấy rối, bậc thầy Diệp mới ra tay, người này không chỉ chống cự mà còn đánh bậc thầy Diệp bị thương nặng. Mong các vị tiền bối nhanh chóng hành động, nếu có chuyện gì xảy ra, thì nhà họ Trương của tôi ở thành phố Trung Nguyên sẽ gánh chịu hết!”
Trương Tử Hào cực kỳ ghét Dương Tiêu, anh ta không thể chờ đợi khoảnh khắc Dương Tiêu bị áp đảo.
“Mọi người, có cậu Trương bảo đảm, ra tay đi!” Một người hét lớn.
“Ra tay!” Một đám võ sĩ tràn đầy tức giận nắm tay đấm về phía Dương Tiêu.
Lam Vi Vi lo lắng nhìn Dương Tiêu trước mặt: “Các vị tiền bối, mọi chuyện không như mọi người nhìn thấy đâu.”
“Không phải như chúng tôi đã nhìn thấy? Bậc thầy Lam, mau tránh ra, nếu không thì đừng trách chúng tôi không cho cô mặt mũi!” Tên cầm đầu lạnh lùng nói.
Cứ như thể nếu Lam Vi Vi lại bảo vệ Dương Tiêu, bọn họ cũng sẽ dạy dỗ Lam Vi Vi.
Dương Tiêu vỗ vai Lam Vi Vi bước lên phía trước: “Chuyện này không liên quan gì đến cô Lam, cứ việc nhắm vào tôi!”
“Dương Tiêu!” Lam Vi Vi lòng như lửa đốt.
Những cao thủ võ thuật này không dễ chọc vào, nếu cùng xông tới xử lý thì e rằng Dương Tiêu khó có thể chống lại.
Dương Tiêu đã tức giận, hôm nay kẻ nào dám gây chuyện, Dương Tiêu sẽ không còn khách sáo nữa.
Trương Tử Hào tận dụng mọi cơ hội nói: “Các vị tiền bối nhìn thấy chưa, thằng ranh này kiêu ngạo như vậy, lên, xử lý anh ta!”
“Xử lý anh ta!” Trước sự xúi giục của Trương Tử Hào, một nhóm cao thủ võ thuật cùng nhau xông lên.
“Dừng tay lại hết cho tôi, các người to gan dám xúc phạm đến quyền uy của bậc thầy Dương!”