Triêu Từ trở về phòng của mình, đóng cửa lại.
So sánh với căn phòng ấm áp mà Lục Kim đang yên bình chìm vào giấc ngủ, căn phòng này hoàn toàn chính là một cái sơn động.
Tường và sàn xi măng đen tuyền, chỉ có một chiếc giường gỗ đơn sơ đến không thể đơn sơ hơn được nữa, trông cứng nhắc và không hề thoải mái chút nào.
Điểm giống nhau duy nhất với phòng của Lục Kim chính là nó rất đơn giản và lạnh lẽo, còn có rất nhiều bông hoa rực rỡ được đặt ở góc tường và cạnh giường, phần lớn đều là hoa mao cẩn mỏng manh đáng yêu.
Cô đặt chiếc hộp gỗ Tiểu Túc mang về ở trên bàn, khi mở hộp ra, đầu ngón tay bị chính mình làm bỏng đột nhiên trở nên đau rát.
Mặt Triêu Từ không chút gợn sóng, cô dừng động tác, nhắm mắt lại, không dùng tay nữa, một luồng gió nóng từ dưới đất bốc lên, luồng gió như đao chém tới, "bộp" một tiếng, nắp hộp gỗ bị nhấc lên.
Hộp gỗ vẫn còn lắc lư tại chỗ, khí lạnh bên trong cuốn lên, chỉ trong chốc lát, mái tóc vốn còn một chút hơi ẩm của Triêu Từ đã bị bao phủ bởi một lớp băng.
Bên trong hộp là một khối băng Minh Xuyên cực lạnh và cứng.
Trong khối băng có một con côn trùng nhỏ trong suốt, hình dáng giống như con nòng nọc, kích thước cũng tương tự, thoạt nhìn rất khó phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Con côn trùng nhỏ kia bị đóng băng ở dưới đáy hộp, trông giống như đã chết, hoàn toàn không nhúc nhích.
Lông mi Triêu Từ khẽ run, một ngọn lửa được phản chiếu từ ảnh ngược trong mắt cô, làm tan chảy khôi băng kia không còn một mảnh.
Trùng nhỏ mềm trong suốt nằm trong vũng nước, vẫn không có sự sống.
Đầu ngón tay cái của Triêu Từ cắt qua giữa lòng bàn tay, nhỏ máu của chính mình lên thân thể của trùng nhỏ.
Ba giọt máu lần lượt nhỏ xuống, trong nháy mắt bị trùng nhỏ hấp thụ hoàn toàn. Trùng nhỏ giống như bị máu của Triêu Từ đánh thức, run rẩy chậm rãi nhấc nửa thân trên của mình lên, phát ra một tiếng kêu khàn khàn yếu ớt của côn trùng.
Với động tác như vậy, có thể thấy rõ toàn bộ cơ thể của trùng nhỏ dường như chỉ có một cái miệng khổng lồ, với những chiếc răng nanh rậm rạp ẩn trong cái miệng đang hé mở.
Triêu Từ đưa đầu ngón tay ra trước miệng trùng nhỏ, trên miệng trùng nhỏ có hai cái lỗ nhỏ lúc đóng lúc mở, nó ngửi thấy mùi hương của cô, tựa hồ phát hiện ra điều gì đó rất kinh khủng, không dám ăn, ngược lại còn hoảng loạn cuộn tròn về phía sau.
Triêu Từ có chút bất mãn: "Nhát gan như vậy, ngươi thật sự là con *Phệ Tâm Cổ duy nhất trong Tứ giới sao?"
*Phệ tâm: Ăn tim
Triêu Từ đặt Phệ Tâm Cổ lên mu bàn tay, đè nén hết hơi thở, chỉ chờ nó cắn xé da thịt, lẻn vào trong cơ thể mình.
Phệ Tâm Cổ vẫn co rúm lại, không dám cắn, nhưng dường như nó vẫn rất thèm khát mùi vị máu của Triêu Từ.
"Xem ra là máu còn chưa đủ nhiều."
Triêu Từ giơ tay dọc theo thắt lưng của mình, vẽ ra một vòng cung lửa ngắn và sắc bén, vòng cung đó ngưng tụ thành một con dao từ không trung, rơi vào tay Triêu Từ.
Tay trái Triêu Từ cầm đao, tay phải cởi bỏ thắt lưng của bộ đồ ngủ, rất nhanh, bộ đồ ngủ không có thắt lưng liền lỏng lẻo mở rộng ra, lộ ra một mảnh trắng như tuyết.
Cô tùy ý kết thành một cái trận, nhốt chặt Phệ Tâm Cổ trên bàn, sau đó đặt lưỡi dao vào tim mình, không chút do dự liền cắt thật mạnh vào trong.
Lưỡi dao sắc bén cắt từng tấc da của Triêu Từ ra, mà đầu sỏ gây tội thậm chí còn không chớp mắt một cái. Máu chảy khắp bàn dọc theo lưỡi dao và mu bàn tay của cô, Phệ Tâm Cổ cũng một thân thấm đầy máu. Mùi máu nồng nặc khiến nó run rẩy càng lúc càng kịch liệt, cơ thể vốn trong suốt của nó nhanh chóng bị nhuộm thành màu máu.
Sau khi lưỡi dao cắt vào tim khoảng hơn *một tấc, tạo ra một vết thương rõ ràng, Triêu Từ mới thản nhiên vung lưỡi dao lên, biến nó thành một mảnh cát nhẹ trong không khí, sau đó nó liền biến mất không tăm hơi.
*Một tấc = 10 cm
Triêu Từ hơi cụp mắt xuống, nâng đầu ngón tay đầy máu lên, Phệ Tâm Cổ bị gió cuốn lên, rơi vào lòng bàn tay của cô.
Lượng máu lớn xua tan lý trí hèn nhát của Phệ Tâm Cổ, nó bắt đầu vặn vẹo không ngừng.
Triêu Từ cuối cùng cũng nở một nụ cười có chút hài lòng, cô đặt Phệ Tâm Cổ lên vết thương trên ngực mình.
Phệ Tâm Cổ có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng đời này của nó có thể uống được máu của người như Triêu Từ, sự điên cuồng dưới sự dung túng này liền xé nát máu thịt của cô trong chớp mắt và xâm nhập vào linh hồn cô.
Vẻ mặt bình tĩnh và tươi cười của Triêu Từ cuối cùng cũng có một chút biến hoá.
Tuy nhiên, nếu không phải nửa đêm trong phòng ngủ quá yên tĩnh, có lẽ ngoại trừ chính cô thì sẽ không có ai nghe thấy tiếng th ở dốc mỏng manh thống khổ đang phát ra.
Chờ Phệ Tâm Cổ hoàn toàn tiến vào trong thân thể của cô, cô đặt lòng bàn tay lạnh lẽo lên trên ngực ấm áp của mình, một lúc sau, vết thương hình thành một kết giới màu đỏ mờ ảo, phong ấn đường đi của Phệ Tâm Cổ.
Dưới da thịt, Phệ Tâm Cổ điên cuồng ăn một bữa, sau khi lấp đầy cơn đói đã ngủ yên nhiều năm, nó tựa hồ bước vào trạng thái ngủ ngắn ngủi, chờ đợi được đánh thức lần nữa khi tình huống đặc biệt tiếp theo xảy đến.
Phệ Tâm Cổ đã ngủ, Triêu Từ nhìn đôi bàn tay và chiếc váy ngủ đẫm máu, cũng như màu đỏ tươi rực rỡ trên bàn, vốn dĩ cô muốn dùng một chút pháp thuật nhỏ nào đó để dọn dẹp hết thảy tang vật chướng mắt này đi, nhưng rốt cuộc tinh lực có hơi thấp một chút.
Không có biện pháp, xem ra phải dùng đến phương thức dọn dẹp cổ xưa để dọn dẹp rồi.
Ngâm mình trong bồn nước ấm, mái tóc dài màu đỏ sẫm của Triêu Từ xõa ra trên mép bồn tắm, mái tóc dài dày trông giống như cô lúc này, tràn ngập cảm giác nặng nề vô lực.
Dù cho có bao nhiêu lần, cô vẫn sẽ mất kiểm soát khi ở gần Lục Kim, may mắn thay, cuối cùng cũng có phương pháp để giữ cho bản thân tỉnh táo.
Tình huống kiếp này rất đặc biệt, về sau sẽ còn có rất nhiều cơ hội để tiếp xúc với Lục Kim.
Triêu Từ nhắm chặt đôi mắt lạnh lùng — hy vọng Phệ Tâm Cổ thật sự hữu dụng.
Trong bồn tắm, cô gột rửa hết máu cùng mồ hôi, khôi phục lại sự sạch sẽ cho từng tấc trên cơ thể, sau khi có một chút vừa lòng cô liền thong thả đứng dậy từ trong bồn tắm, giống như một thi thể đã ngủ ngàn năm, hồn phách sau khi trải qua lục đạo luân hồi, trong tình trạng kiệt sức tột độ cuối cùng cũng trở về với cái túi da không còn một tia nhân khí.
Triêu Từ thở ra một hơi lạnh, da thịt nổi lên một tầng da gà.
Đai lưng nhẹ nhàng đong đưa, vì tối hôm qua chưa kịp kéo màn nên bên ngoài cửa sổ lộ ra một tia ánh sáng của sáng sớm đầu đông.
Nhìn thời gian, có lẽ qua thêm một hai tiếng nữa, Kim Kim sẽ tỉnh lại.
Triêu Từ hoàn toàn không đi ngủ, cô đeo găng tay, cầm lấy một cái nhíp nhỏ bằng vàng, đi đến thư phòng lấy cuốn sách ra, ngồi trên ghế tựa gần ban công trong thư phòng, cẩn thận lật từng trang sách, từ từ đọc.
Bất kể là ở thời điểm nào, cảm giác đói khát luôn như bóng với hình, chỉ có lúc chìm vào giấc ngủ mới giảm bớt — nhưng mà bởi vì quá mức đói khát, Triêu Từ đã không có ngủ ngon được mấy giấc trong mấy ngàn năm nay.
Ngoài việc ngủ, trong suốt nhiều năm dài chống chọi với cơn đói khát, cô đã phát triển được một số cách hiệu quả để chuyển hướng sự chú ý của mình.
Chẳng hạn như tập thể dục cường độ cao, mà nó lại giống mùi vị cực kỳ k1ch thích, thậm chí là đau đớn cực đoan.
Việc đắm mình vào việc đọc sách sẽ nhẹ nhàng hơn một chút so với những hành vi gây hại cho bản thân, nó cũng phù hợp hơn với những lúc Triêu Từ đã quá mệt mỏi, như là lúc này.
Đọc được vài trang, cô hiếm khi mà lại mất tập trung.
Khi rời khỏi Lục Kim mấy tiếng trước, Triêu Từ dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào lông mày của Lục Kim hai lần như thường lệ.
Bất kể Lục Kim đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê hoặc có nhận thức được xung quanh hay không, Triêu Từ đều dùng biện pháp thận trọng của mình để loại bỏ những ký ức không nên lưu lại trong đầu nàng.
Phần ký ức ở hội sở Quế Cung là không thể giữ.
Phần cô bế nàng lên từ trong nước cũng không được lưu lại.
Chờ khi ngày mai tỉnh lại, Lục Kim sẽ cảm thấy là chính mình đứng dậy từ bồn tắm, sau đó nằm lên trên giường.
Triêu Từ đã làm điều này vô số lần, nhưng lần này có một điều gì đó khác lạ ngoài ý muốn.
Lúc ấy, khi cô chuẩn bị rời đi, Lục Kim đột nhiên câu lấy ngón út của cô.
"Triêu Từ......"
Nghe được Lục Kim kêu tên mình, Triêu Từ có chút kinh ngạc mà quay đầu lại, lại phát hiện Lục Kim căn bản không hề tỉnh.
Em ấy vẫn đang nằm mơ, mà người trong mơ là...... Mình sao?
Bị Lục Kim câu lấy ngón út, Triêu Từ không có biện pháp, đành ở lại bên cạnh Lục Kim.
Triêu Từ ngồi ở mép giường của Lục Kim, cho đến khi giấc mộng ngắn ngủi này biến mất, Lục Kim buông cô ra trước, cô mới lưu luyến không rời mà sờ sờ đầu Lục Kim, sau đó đứng dậy rời đi.
Mỗi một đời đều có phiền toái riêng, nhưng đời này, chỉ sợ là sẽ càng có nhiều hơn trước.
Hiếm khi Triêu Từ để cho suy nghĩ của mình đắm chìm trong hồi ức, đột nhiên, một tiếng vang nhỏ từ nơi xa xâm nhập vào thức hải của cô, lỗ tai cô thay đổi phương hướng, khẽ run lên, cái nhíp trong tay cũng dừng lại.
Kim Kim tỉnh rồi.
Tỉnh dậy sớm như vậy, Triêu Từ có chút lo lắng, không biết em ấy có ngủ đủ giấc hay không.
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Triêu Từ: Kim Kim, em nhìn trái tim tôi, có đẹp không? (〃▽〃)