Quả nhiên, cái kẻ ăn mặc kỳ quái kia nghênh ngang đi tới dừng chân ngay trước mặt cậu, kề sát mặt lại nhìn ngang liếc dọc, sau đó rút một tay từ trong túi quần hạ kính râm xuống sống mũi, để lộ một đôi mắt ngập tràn ý cười: “Đồ đệ nè, không ngờ cậu xinh đẹp vậy đó nha.”
Đúng là rất xinh đẹp, xinh đẹp đến bất ngờ. Đặc biệt là khi mặc một chiếc áo len rộng thùng thình, màu da trắng nõn như chỉnh Photoshop khắc họa nên một vẻ đẹp cực kỳ tinh xảo. Đây là thứ khí chất thanh tú đặc thù chỉ độ tuổi này mới có.
Tuy Khâu Mục biết gương mặt bản thân quả thực hơi giống con gái, nhưng bị một tên con trai khen xinh thẳng mặt như vậy thì là lần đầu tiên, không khỏi nghẹn họng, cau mày hỏi: “Sư, phụ?”
Hai chữ này gần như bật ra từ tiềm thức, thốt ra khỏi miệng rồi mới thấy thừa thãi.
Tuy rằng người này vẫn đeo khẩu trang kín mặt, nhưng cái giọng cà lơ phất phơ này cậu đã nghe thành quen, khỏi cần nhìn mặt.
“Bingo, chúc mừng bạn đã trả lời đúng!” Hàn Hựu búng tay, hạ khẩu trang xuống một nửa.
Nửa gương mặt vừa lộ ra, hình ảnh người trong bức hình cũng dần khớp lại trong đầu Khâu Mục. Chỉ có điều lúc này người kia nhìn tràn đầy sức sống.
Khâu Mục nhìn hắn lộ mặt ra xong lại kéo khẩu trang về vị trí cũ như thể sợ bị người khác nhận ra thân phận thật, cảm giác y hệt như bọn bịt mặt đi cướp ngân hàng, nhịn không được mà mỉa mai: “Đâu phải minh tinh nổi tiếng gì, có nhất thiết đến mức này không?”
Đúng lúc này, có một cặp yêu nhau vừa đi qua bên cạnh, người con trai bỗng kinh ngạc đứng khựng lại, khiến cho cô gái cạnh bên không hiểu có chuyện gì: “Sao vậy?”
Cậu trai nhìn Hàn Hựu từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, mãi sau mới thu ánh nhìn về, gãi đầu sau khi bạn gái kéo tay đến lần thứ hai, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không, không có gì. Chắc anh nhầm người.”
Cô gái cạn lời với bộ dạng thất thần của bạn trai, trừng mắt lườm cậu ta: “Đồ ngốc!”
Hàn Hựu đút tay vào túi đứng tại chỗ, sau khi nhìn hai người đi xa mới huýt sáo: “Giờ thì đồ đệ nghĩ xem có cần thiết đến mức này không?”
“… Đi thôi.” Khâu Mục từ chối tiếp tục chủ đề, xoay người đi vào cổng trường, nhưng mới được vài bước đã khựng lại: Hôm nay học trưởng có hẹn thời gian gặp mặt là buổi chiều, cậu cũng không hiểu sao người này mới sáng sớm ngày ra đã tìm tới cửa, giờ thì hay rồi, chẳng biết phải đi đâu cả.
Có lẽ đọc vị được sự chần chừ của cậu, Hàn Hựu như thể đã chuẩn bị sẵn từ trước, híp mắt nói thẳng: “Vẫn còn sớm, đồ đệ đưa tôi đi dạo một chút đi. Tiện thể nói chuyện bồi dưỡng tình cảm, quá hoàn hảo.”
“…” Khâu Mục cực kỳ muốn tìm lý do từ chối, chỉ có điều không thể không thừa nhận đây là cách tốt nhất rồi.
Hai người một trước một sau cứ thế bước đi trong khuôn viên trường không có mục đích, tự lúc nào đã đi tới hồ nhân tạo phía Nam trường học.
Thấy xung quanh không có người, Hàn Hựu cuối cùng cũng tháo khẩu trang xuống, đẩy kính râm lên đỉnh đầu, lộ ra vẻ bất cần đời lại hào hiệp. Nhàn tản thong thả đi bộ, đôi mắt hơi nheo khiến hắn trông y hệt chú mèo lười đang cực kỳ hưởng thụ bầu không khí trong lành ngày đẹp trời.
Đi mỏi, hai người cùng ngồi xuống ghế đá bên cạnh hồ.
Hàn Hựu chăm chú nhìn ngắm mặt hồ sóng gợn lăn tăn, cảm giác như đang hồi tưởng chuyện cũ, giọng điệu đầy cảm khái: “Sinh viên sống thoải mái thật, ghen tị ghê!”
Khâu Mục nhìn hắn một cái, hỏi: “Anh không học đại học sao?”
“Không.” Hàn Hựu lắc đầu, đặt hai tay ra sau gáy, ngước nhìn bầu trời với vẻ mặt đầy tịch mịch bi thương, “Khi đó một lòng một dạ muốn đi đánh giải chuyên nghiệp, sau khi thi vào đại học thì chửi nhau một trận với người trong nhà rồi một mình chạy ra ngoài, thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt mũi tờ giấy báo trúng tuyển trông thế nào. Giờ nghĩ lại cũng thấy khi ấy còn quá trẻ, điên cuồng theo đuổi ước mơ, nếu như có cơ hội, tôi vẫn muốn được trải nghiệm cảm giác học đại học đấy.”
Khâu Mục trầm mặc: “Điên thật.”
Đừng vì thể thao điện tử là lĩnh vực nóng bỏng tay mới nổi lên mà nghĩ nó hào nhoáng, mới mấy năm trước đó thôi đây vẫn là một môn thể thao cực kỳ nhạt nhòa, kiểu người từ bỏ cơ hội học đại học để đâm đầu vào như Hàn Hựu bị coi là u mê mất lý trí, khỏi nói cũng biết hắn đã phải chịu nhiều áp lực đến thế nào.
Hàn Hựu cảm thấy đối phương cũng hiểu được, cái vẻ lẫy lừng hi sinh vì nghĩa lớn lại tràn đầy trên mặt: “Lại chẳng điên! Sau khi bỏ nhà mới phát hiện ra ăn uống cũng là vấn đề lớn, lập đội với mấy thằng bạn quen ở hàng net bắt đầu đánh giải, lúc nào cũng trong tình trạng ôm bụng đói ngủ ké trên ghế sofa ở quán net. Cuộc sống kiểu đó duy trì liên tục đến khi được một câu lạc bộ để mắt mới thay đổi. Giờ nghĩ lại, làm sinh viên thuần túy sống cuộc đời giản đơn tốt biết bao nhiêu, chậc chậc chậc.”
Khâu Mục gật đầu: “Nghe đã thấy rất khó khăn.”
Hàn Hựu cảm thán đầy phiền muộn: “Đồ đệ cũng thấy vậy đúng không? Phải biết khi ấy còn không có Café Internet, chỉ có quán net chui thôi, cả đám chen chúc nhau một cái phòng, hút thuốc ăn mì gói, chướng khí mù mịt cũng chẳng có cái gì làm dịu mắt.”
Khâu Mục nhìn hắn: “Không có thuốc mắt sao?”
“Dịu mắt của tôi là cái kia cơ.” Lúc Hàn Hựu nói câu này vừa vặn có mấy sinh viên nữ đi ngang qua phía xa, hắn giơ tay vẽ hình hồ lô vào khoảng không trước mặt, xoay người mỉm cười nhìn Khâu Mục đầy thâm hiểm, “Cậu hiểu mà.”
Khâu Mục giật giật khóe miệng: “Không muốn hiểu.”
Có quỷ mới biết tại sao cậu lại cảm thấy có chút xúc động đau lòng với tên lưu manh này? Có phải bị lây bệnh hỏng đầu rồi hay không!
Thấy đối phương sượng cả người, Hàn Hựu lại càng cười tươi, tự nhiên vươn tay đặt lên vai của cậu cười tà: “Đồ đệ nè, hiện tại đánh giải chuyên nghiệp không khó khăn như hồi xưa nữa, nếu có cơ hội cậu có muốn suy nghĩ chút không?”
“Khỏi. Tôi không có hứng thú.” Khâu Mục trả lời rất trực tiếp, ánh mắt liếc sang cái móng vuốt của ai đó đang đặt trên vai mình, mãi hồi lâu mới nhích ra.
“Thế thì tiếc thật. Có điều cũng không việc gì phải giận mà, ha, đừng nóng.” Hàn Hựu nói đến việc này rất thuận miệng, sau khi đối phương từ chối liền gạt qua một bên. Sau một hồi lười nhác ngắm hồ, hắn bỗng mở miệng nói: “Đồ đệ có cảm thấy gần đây trời hơi lạnh không? Lại còn đứng ở hồ, gió thổi chết rét.”
Khâu Mục nhìn lại, quả thực cũng có hơi lạnh.
Hàn Hựu đưa ra đề nghị đến là hợp lý: “Giờ tới câu lạc bộ eSports hướng dẫn thì sớm quá, chẳng bằng mời tôi tới phòng ngủ ngồi nghỉ đi?”
Khâu Mục: “…”
Một vị “khách mời” nói mấy câu này có sai quá rồi không?
Hàn Hựu đứng dậy giũ áo khoác, rất không khách sáo khoác vai Khâu Mục đi dọc theo bờ hồ, vừa đi vừa hỏi: “Cậu nói xem lần đầu tới phòng ngủ của cậu, tôi đi tay không thế này có hơi bất lịch sự không? Gần đây có siêu thị hay cửa hàng gì đó chứ? Hay mua đồ ăn vặt hoa quả gì đó mời bạn cùng phòng ha?”
Khâu Mục bị hắn cưỡng chế đi về phía trước, nghe vậy mặt lại càng đen: “Không cần.”
Hàn Hựu vỗ vai cậu, giọng đầy nghiêm túc: “Đồ đệ, như vậy không đúng lắm đâu. Phải biết vi sư làm vậy cũng vì muốn tốt cho cậu, tạo ấn tượng tốt xây dựng quan hệ tốt đẹp với bạn học mới phải mà? Đặc biệt là bạn cùng phòng, cậu không biết chứ ở đội bọn tôi ấy, cả đám đều phải bợ đỡ đầu bếp nhà ăn thì mới mong có đồ ngon bỏ vào mồm, đây chính là bản năng thú tính trong truyền thuyết của loài người, bảo đảm thử trăm lần linh nghiệm cả trăm!”
(Xa xa tại gaming house của MAX, các thành viên đang ngồi ăn lẩu cùng hắt xì hơi, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau – ai nói xấu sau lưng bọn họ vậy?)
Rốt cuộc Khâu Mục không chịu nổi mấy câu càm ràm của Hàn Hựu mà đành đầu hàng, tới siêu thị mini dưới tầng một ký túc xá mua đồ ăn rồi mới đi đăng ký với dì quản lý ký túc, hai người khệ nệ túi to túi nhỏ đứng ở cửa phòng ngủ.
“Bên trong hơi bừa.” Khâu Mục cầm chìa mở cửa, phủ đầu luôn với Hàn Hựu.
“Yên tâm yên tâm, bừa mấy tôi cũng thấy hết rồi.” Hàn Hựu đã sớm chứng kiến phòng ngủ của Sử Nỗ, ra vẻ bản thân kinh nghiệm chinh chiến đầy mình, đối mặt với cái gì đi nữa thì cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
Chìa khóa vừa xoay, cửa phòng ngủ mở ra, bầu không khí lại rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng gõ phím lạch cạch.
Cửa sổ phòng ngủ của Khâu Mục đóng kín kéo rèm ngăn ánh mặt trời, ngoại trừ hai người còn đang nằm ngủ trên giường, chỉ còn lại tiếng đập bàn phím hùng hồn của Cao Chấn Quân đang ngồi trước bàn học của mình.
Cậu ta còn đang đeo tai nghe, rõ ràng không nhận ra hai người vừa vào phòng ngủ, ánh mắt chăm chú tập trung vào màn hình máy tính, nhíu mày như thể đang gặp quân địch khó nhằn.
Hàn Hựu treo túi đồ ăn vặt lên cửa, tò mò đi tới nhìn qua mới thấy Tristana giữa màn hình bị đối thủ đang đuổi cho chạy trối chết, mắt thấy Cao Chấn Quân định đầu hàng mở khung chat chửi, nhịn không được mà nẫng luôn con chuột và bàn phím trong tay cậu ta, nói: “Còn lật kèo được mà chạy làm gì.”
Cao Chấn Quân bị câu cắt ngang này làm cho ngu người, giờ mới nhận ra trong phòng ngủ có thêm một tên con trai đeo khẩu trang, sau khi sửng sốt lại thấy sao người này càng nhìn càng thấy quen? Cứ thế không động đậy thêm mười giây nữa, rốt cuộc nhịn không được mà ré lên: “ĐM!”
Đúng lúc này, Tristana trước đó còn chật vật thảm thương sau khi được người nọ thao tác liền nhảy lên khỏi mặt đất, phát huy tối đa ưu thế từ bụi cỏ một cách cực kỳ nghệ thuật, cứ thế cặp đôi đường dưới bên kia bị giết ngược trở về.
Double Kill!
Thông báo hai mạng hiện trên màn hình máy tính cũng chẳng khiến Cao Chấn Quân để tâm nữa, hạnh phúc tới quá đột ngột khiến cậu ta đóng băng tại trận.
Tiếng động lớn khiến hai người còn lại đang ngủ trên giường cũng tỉnh dậy.
Giả Kim vẫn còn đang buồn ngủ, mắt mũi kèm nhèm ngồi dậy chẳng hiểu mô tê gì, còn người anh em Lý Kiệt mới tối hôm trước còn tự lập đội cày cuốc cả một đêm, hiển nhiên sáng ra bị quấy rầy cực kỳ nóng nảy, trực tiếp vịn thành giường ló nửa người ra gào lên: “Cao Chấn Quân sáng ra gào cái đo gì mà to thế! Rốt cuộc có để cho người khác ngủ… Tỉnh…”
Theo giọng gào thét giận dữ của hắn, ánh nhìn cũng hướng tới người đang ở bên cạnh Cao Chấn Quân, cảm giác như có gì đó chặn giữa họng.
Lúc này Hàn Hựu đã híp mắt cười tháo khẩu trang, cực kỳ bình tĩnh chào hỏi những người bạn cùng phòng của Khâu Mục: “Hi, chào buổi sáng.”
“Bình bịch –!” Còn không chờ đáp lại, Lý Kiệt mới vừa ngồi trên giường cứ thế nhảy thẳng xuống ngã chổng vó trên mặt đất.
Hết chương .