Theo lý thuyết, Lee Sin là chất tướng cơ động nên có đụng mặt Tahm Kench cũng không ngại, nhưng thao tác của Hàn Hựu vô cùng linh hoạt, hơn nữa phía sau còn mang theo Amumu đi rừng, chính là muốn nhân cơ hội đập cho cậu ta một trận.
Với trình độ của Giả Kim, rất khó khăn để có thể theo kịp tiết tấu của Hàn Hựu, thế nhưng không hiểu chó ngáp phải ruồi thế nào mà cái Q “Quăng Dải Băng” run tay tung đại của cậu ta lại dính ngay chóc vào người Lee Sin đang trên đường bỏ chạy. Một giây hiệu ứng làm choáng ngắn ngủi được bồi thêm chiêu cuối “Lời Nguyền Xác Ướp U Sầu” trói cứng Lee Sin tại chỗ, khiến cậu ta đi đời nhà ma.
Lần này Hàn Hựu ăn mạng luôn không chút khách khí, nhìn số tiền mới lấy được nảy trên đỉnh đầu, hắn cất giọng đắc ý trong voice chat: “Lee Sin bên kia phế rồi, bây giờ chính là lúc để chúng mình khoe thông thạo!”
Ngay lập tức, trên màn hình hiện lên hai thông báo giết người liên tiếp.
Tâm Tình Chỉ Kể Cho SP (Ashe) đã hạ gục Thế Giới Mỹ Vị (Tristana).
Tâm Tình Chỉ Kể Cho SP (Ashe) đã hạ gục Thảo Nguyên Rộng Lớn (Nami).
Double Kill!
Chuyện gì vậy? Hàn Hựu nhanh chóng lia máy quay xuống khu vực đường dưới, nhưng chỉ thấy hai thi thể trên mặt đất, còn xạ thủ Ashe của Khâu Mục thì chỉ còn một chấm máu đang bấm B về nhà, rõ ràng là vừa mới trải qua một trận giao tranh ác liệt ở đường dưới, chỉ nghĩ tới cũng có thể tưởng tượng ra tình huống mạo hiểm hấp dẫn đến thế nào.
“Đồ đệ của tôi có thể v mà ăn được hai mạng luôn!” Hàn Hựu bỗng nhiên cảm thấy dâng tràn tình mẫu tử như một bà mẹ nhìn con mình khôn lớn thành tài. Nhớ lại khi xưa mới gặp nhau, cậu nhóc farm lính còn thê thảm tới mức nào mà giờ đã lột xác, hắn cảm động rưng rưng khóe mắt: “Cuối cùng cậu cũng trưởng thành rồi. Không uổng lòng tốt của tôi để cậu lại đường dưới một mình.”
Khâu Mục đã trở về nhà mua xong trang bị, vừa trở lại đường vừa bất mãn phản bác: “Tôi tự thân vận động lấy được hai mạng đó, chẳng nhẽ còn cần phải cảm ơn anh nữa à?”
Hàn Hựu lại rất khách sáo: “Đa tạ đa tạ, mà cậu không cần nói cũng được, cứ giết thêm mạng là coi như cảm ơn tôi rồi, những cái khác chỉ là phù phiếm mà thôi.”
Khâu Mục đã miễn nhiễm với sự mặt dày của hắn, cũng không thèm chấp nhất: “Tôi nghĩ nên lấy phù chú phong ấn miệng anh lại thì hơn.”
Hàn Hựu cười híp mắt nói lên tiếng lòng của Khâu Mục: “Tôi biết cậu đang nghĩ ‘Chưa thấy ai mặt dày như tên này’, cứ nói cũng không sao đâu, nam nhi đại trượng phu, nghe được ngợi khen thì cũng thừa sức nhận gạch đá.”
Khâu Mục đáp: “Chúc mừng, ít ra anh vẫn còn chút tự giác.”
Hàn Hựu gật đầu: “Cái này người ta có một câu, gì nhỉ, làm người phải biết tiếp thu thì mới tiến bộ được”
Lý Kiệt nghe thấy hai người bọn họ trò chuyện như vậy trong voice chat mà thấy mơ hồ, hắn đã mấy lần kiểm tra lại hai người đường dưới bên kia đúng thật là rank Kim Cương và Cao Thủ, rồi lại nhìn số mạng ăn được của Ashe, sự nghi ngờ xẹt qua trong mắt.
Nếu như lần trước hắn còn cho rằng Khâu Mục nhờ có U thần hỗ trợ mới có thể đánh bại mình thì giờ đây lại sinh ra một suy nghĩ chưa từng có.
Một phát nhảy thẳng cmn lên Bạch Kim luôn? Thực lực của Khâu Mục sợ là còn đáng sợ hơn tưởng tượng của mình nhiều.
Dưới nhịp độ dẫn dắt mạnh mẽ của Hàn Hựu, trái cầu tuyết lăn giữa hai bên cũng đã được xác định từ sớm. Lúc này, Ashe của Khâu Mục đã có thể v được nên Hàn Hựu càng được thể tung hoành chứ không bị bó gối tại đường. Ra đường giữa rồi lại lên đường trên, đường trên xong lại chui vào rừng, chỗ nào trên bản đồ cũng có thể thấy cái mặt cá trê của hắn khiến cho năm người bên kia bị hù cho mất mật, hễ thấy bụi cỏ có động là quắn hết lại như chim phải cành cong.
Nếu như trước kia Darius trên Top còn huênh hoang về lợi thế của mình, sau mấy lần pha lộn xộn thì giờ không còn to mồm nữa, thậm chí còn để Maokai của Cao Chấn Quân ép ngược lại. Mỗi lần thấy đối phương bỗng nhiên hùng hổ lao lên đều không tránh khỏi tâm lí đánh cho lấy lệ, có ý muốn dụ địch lùi chứ chẳng hề phản kháng, thậm chí còn nhượng bộ rút lui. Mà hễ cứ thế thì lại gặp ngay Tahm Kench không biết núp ở trong xó xỉnh nào lù lù hiện ra giữa đường khiến cho người chơi Darius tức đến sôi gan ứa máu nhưng lại không có cách nào chống lại.
Nếu bạn đang đọc bộ truyện này ở bất cứ trang web nào khác ngoài wordpress nhà chính “Luân Hồi Vãng Sinh/Dạ Sắc” của mình thì tức là bạn đang tiếp tay cho hành vi ăn cắp công sức của người dịch để trục lợi kiếm tiền. Mình sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào liên quan tới sai lệch nội dung và thiếu nội dung truyện trên các trang đăng lại trái phép. Cảm ơn.
Mặc dù bên team Hàn Hựu có Cao Chấn Quân và Giả Kim gà mờ nhưng nhìn toàn thể đội hình có Ashe, Orianna, lại cả Amumu và Maokai nữa, cả bốn vị tướng này đều có rất nhiều hiệu ứng khống chế, là một đội hình giao tranh tổng cực kì lợi hại. Đầu tiên Ashe của Khâu Mục tung chiêu cuối, liền sau đó Amumu, Maokai, Orianna cũng lần lượt sử dụng hết các chiêu cuối, chiêu nào cũng có hiệu ứng khống chế diện rộng, khiến cho đám người bên kia còn chưa kịp trở tay đã bị đánh cho một trận tán loạn.
Phút thứ bọn họ đã đẩy tới tận sân nhà, đến phút thứ thì ăn được bùa lợi Baron, quét sạch team bạn, đẩy thẳng một đường phá tan hai trụ bảo vệ và nhà chính, giành chiến thắng.
Từ lúc bắt đầu đến khi trận đấu kết thúc, dự đoán sẽ có tình huống nghiền ép đường trên và rừng trước đó cũng không xảy ra, mọi người ngồi theo dõi thế trận biết rõ, không phải là các thành viên câu lạc bộ eSports không cố gắng tìm cơ hội, mà những thứ gọi là “Cơ hội” này, đều bị U thần lợi dụng ngược lại, bị phản dam.
Trận đấu này có thể nói là cực kỳ có giá trị tham khảo, Điền Bác Văn thu lại toàn bộ quá trình thi đấu, còn cẩn thận nhờ đàn em khoa máy tính chỉnh sửa giúp, lưu lại file từ góc nhìn của từng người hai đội, chuẩn bị về sau sẽ đưa ra làm tài liệu phân tích chiến thuật cho đội của trường.
Sau khi trận đấu kết thúc, thành viên hai đội liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Mọi người đánh không tệ.” Điền Bác Văn vỗ tay cho những thành viên câu lạc bộ, ánh mắt vô thức liếc qua Khâu Mục, càng nhìn càng cảm thấy không đúng.
Nếu như ban đầu đề nghị người đàn em này vào đội chỉ vì nể mặt U thần, nhưng sau trận đấu này, anh nghĩ là mình cần phải đưa ra một lời mời hoàn toàn mới với cậu hotboy khoa vừa vào trường này.
Khâu Mục không quan tâm đến việc học trưởng nhìn mình, cậu nhìn Hàn Hựu thuận miệng hỏi: “Không còn sớm nữa, cũng đến lúc anh phải về rồi đúng không?”
Lý Kiệt chỉ muốn ở bên thần tượng lâu hơn một chút, nghe cậu nói như vậy liền hung hăng trừng mắt: “Nói cái kiểu gì thế?”
Hàn Hựu lại hoàn toàn không có cảm giác gì với kiểu đuổi khách trắng trợn này, liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại xong cũng vươn vai, gật đầu nói: “Đúng là phải về rồi.”
Điền Bác Văn đi tới: “Phải về sao? U thần, để tôi tiễn anh.”
“Không cần.” Hàn Hựu vươn tay cười híp mắt chỉ sang bên cạnh, nói, “Cậu ấy tiễn tôi là được rồi.
Điền Bác Văn: “… Cũng được.”
Khâu Mục bị chọn trúng: “…”
Còn cách một đoạn mới tới cổng trường, lúc này Hàn Hựu đã mặc lại hết mấy thứ hắn mặc lúc mới đến, nhìn kiểu gì cũng gây chú ý, khiến Khâu Mục liền muốn đứng cách xa người này một chút theo bản năng.
Nhưng hiển nhiên Hàn Hựu cũng không cho cậu cơ hội toại nguyện, cả đường chỉ lôi kéo lải nhải: “Sau này có thời gian nhất định tôi phải tới trường thăm cậu tiếp đồ đệ ạ, không khí đại học đúng là khác biệt, trong không gian thơm mùi con gái, khụ, sách vở đó. Cậu chưa bao giờ ở gaming house nên không biết, sống với một đám mọt game ngày này qua tháng khác, đảm bảo cậu sẽ trở nên giống hệt tôi.”
Khâu Mục: “Giống anh cái gì? Nói nhảm ấy à?”
Hàn Hựu cười: “Cậu không hiểu, sống là phải nói biết chưa?”
Khâu Mục: “Tôi càng muốn biết cái gì có thể chặn miệng anh lại…”
Hàn Hựu nghiêm túc nghĩ: “Tính ra thì, không có đâu.”
Khâu Mục: “Vậy thì tiếc thật.”
Hàn Hựu gật gù: “Tôi cũng thấy thế.”
Khâu Mục không muốn nói nữa.
Hàn Hựu cũng không lảm nhảm thêm, cứ thế đi thẳng ra ngoài cổng trường, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, sau khi nhìn Khâu Mục chằm chằm một hồi mới bình tĩnh nói: “Đồ đệ, lúc nãy khi thi đấu, cậu nắm bắt thời cơ dùng chiêu cuối mấy lần rất tốt, nhưng khi giao tranh tổng thì vị trí đứng có chút vấn đề. Chỗ cậu đứng vừa vặn là vị trí rất dễ dàng bị Lee Sin nhắm tới. Nếu như tôi không chọn Tahm Kench, sợ là cậu sẽ là người đầu tiên nằm xuống trong giao tranh. Cậu nên biết, thân là một xạ thủ, nếu như bị đối phương đánh chết đầu tiên thì sẽ ảnh hưởng thế nào đối với đội ngũ đây.”
Sự kinh ngạc xẹt qua trong mắt Khâu Mục.
Pha giao tranh tổng cuối cùng quả thực rất nguy hiểm, ngay khi thấy Lee Sin xuất hiện bên phải tầm nhìn, cậu gần như đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chết, sau đó dù Hàn Hựu bảo vệ tìm lại được cửa sống trong chỗ chết, nhưng dù đến khi được nhả ra bãi đất vẫn còn sợ hãi. Quả thực pha đó cậu đã mắc sai lầm, nhưng dù sao cũng chỉ là đấu tùy chọn, chơi vui là chính, vốn tưởng kết cục quét sạch đối phương thì mọi người sẽ không ai để ý, chẳng ngờ người này lại nhận ra tất thảy.
“Trình farm lính của cậu coi như đã ổn, nhưng nếu muốn mạnh hơn thì phải ý thức được mình là sát thương chủ lực trong giao tranh tổng.” Hàn Hựu đứng tại chỗ hạ kính râm, kéo khẩu trang xuống để lộ ra khoé miệng gợi cảm, vẫn là ánh mắt vô lại gian manh nhưng dường như lại có gì đó khác với trước kia, hắn nhìn thẳng vào Khâu Mục như hiểu thấu cậu, giọng nói lại lười nhác, “Vậy, cậu còn muốn theo tôi học tập nữa không?”
Từ khi bắt đầu chơi trò sư đồ đến khi kết thúc trận đấu với câu lạc bộ vừa rồi, cái thân phận sư phụ này dường như từ đầu đến cuối cũng chỉ có một người nhiệt tình là hắn, mà giờ phút này, người nọ mới chính thức hỏi ý kiến của cậu lần đầu tiên.
Có bằng lòng theo hắn hay không?
Nhìn người đàn ông trước mặt, sự xao động lướt qua ánh mắt của Khâu Mục, nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, gương mặt của cậu cũng theo bản năng mà cười nhạt: “Đương nhiên rồi, sư phụ.”
Càng tiếp xúc với người này lại càng khiến cậu cảm thấy sự chênh lệch quá lớn giữa hai người. Nếu như nói tuyển thủ nhà nghề trong mắt người thường tựa như đứng ở chóp kim tự tháp, vậy thì người trước mắt có thể coi là kẻ đứng ở vị trí đỉnh tháp. Nhìn lên xa không với tới, nhưng dù cậu không ở trong liên minh chuyên nghiệp, thì cũng không ảnh hưởng đến sự xúc động muốn bằng được đối phương.
Học tập tiếp sao? Đương nhiên là muốn. Cậu muốn ngày càng mạnh mẽ hơn.
Hàn Hựu không ngờ đối phương lại trả lời đơn giản trực tiếp như thế, sự kinh ngạc lóe lên trong mắt, nụ cười cũng dần nồng đậm, ngay sau đó hắn bỗng cất bước đứng trước mặt Khâu Mục, không chờ cậu phản ứng lại cứ thế giang hai tay ôm cậu thật chặt: “Tôi biết mình không nhìn nhầm người mà! Chờ tôi về nghĩ một chút, xạ thủ như Ashe thực sự không hợp với cậu đâu, về luyện tướng mới.”
Khâu Mục bị ôm đến nghẹt thở, cố gắng giãy tay đẩy đối phương ra nhưng không thành, chỉ có thể bình tĩnh rướn mặt cảm nhận ánh mắt tò mò của những người xung quanh, thầm nghĩ hình như câu trả lời vừa rồi không được lý trí cho lắm.
Mà quan trọng là, giờ còn kịp đổi ý không?
Hết chương .