Hay là trực tiếp gọi điện thẳng cho Trần Lư để bịt miệng? Hàn Hựu nảy ra ý này khi thấy thái độ của Khâu Mục nhưng ngay khi định làm thật thì hắn lại “Uầy” một tiếng khi liếc thấy lượng người theo dõi của kênh stream tăng lên vùn vụt.
Rõ ràng, không biết là ai đã đi tuyên truyền nhưng một đồn mười, mười đồn trăm, càng ngày càng nhiều người gia nhập vào đội quân hóng chuyện thị phi này. Chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, lượt view tăng lên liên tục đã chạm tới ngưỡng trăm ngàn người.
Thế nên nếu vào thời khắc quan trọng này mà Hàn Hựu nói ngừng chắc thiên hạ sẽ chôn thây hắn bằng trứng thối mất.
Dù rất khó chịu nhưng trót đâm lao rồi thì đành phải theo lao.
Đầu có thể rơi, tóc có thể rối, máu có thể chảy nhưng nhất định phải giữ vững khí thế! Đặt thắng thua qua một bên thì đây vẫn là vấn đề về việc phải phô diễn hết sức mạnh bản thân, huống hồ có khi còn là một lựa chọn tốt để giật dây cho đồ đệ của hắn ra mắt, Hàn Hựu nhanh chóng nghĩ thông.
Trận v này có thể stream cho mọi người xem được, vì sao lại không nhân thể gọi ban quản lý của MAX tới xem luôn? Chỉ cần lần này đồ đệ thân yêu của hắn thể hiện tốt thì chẳng phải tương lai hắn đỡ được một lần khua môi múa mép à?
Vì vậy, hắn coi như đã chấp nhận lời khiêu chiến bất ngờ của Trần Lư.
[All] Bí Mật Muốn Nói Với AD (Thresh): “Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ! Bên nào ăn được hai mạng trước thì bên đó thắng!”
Thấy hai người bọn họ cứ tự tiện bày ra quy tắc như thế, những người chơi còn lại của cả hai team đều sửng sốt.
v? Trước giờ chưa từng thấy loại hình thức này! Nhưng mà nghe có vẻ hấp dẫn đấy.
Tuy ở hai đầu chiến tuyến nhưng bọn họ đều không hẹn mà gặp, vô cùng ăn ý đình chiến rồi chạy hết xuống đường dưới.
Mỗi team ba mạng Top, Mid và Rừng gặp nhau ở giữa sông nhưng chỉ nhìn đối phương cười mà không ra tay, bọn họ mau chóng xếp hàng ngay ngắn chiếm vị trí VIP tốt nhất, cùng gặm bỏng xem kịch vui.
Xem stream đã là gì, làm sao sánh được với sự phấn khích khi được nằm vùng tại hiện trường thế này!
Trong khi những người khác thảnh thơi như vậy thì kẻ khổ sở nhất chính là người chơi Lulu đi hỗ trợ cho Trần Lư.
Người ta chỉ muốn chơi một trận rank bình thường thôi, chưa kể đang yên đang lành dính phải vụ đại thần stream game, đã định tặng không một trận thắng thấu tình đạt lý rồi, bây giờ lại tự dưng “không trâu bắt chó đi cày” đòi đánh cái gì mà v.
Người chơi Lulu là một cô gái yếu đuối, lúc mới phát hiện đang chung trận đấu với U thần và Can thì đã không nhịn nổi mà điên cuồng cap màn hình làm kỉ niệm. Nhưng được đứng cùng một chỗ với đại thần không có nghĩa là cô muốn tỏ ra thân mật với họ, nhất là bây giờ nhìn thôi cũng thấy là hai bên quyết sống mái với nhau, không thơm chút nào.
BOXBOX` (Lulu): “Đại thần, hay là thôi không đánh nữa đi ạ!… Em cùi lắm, chỉ sợ lại thành tạ của anh.”
Gặp Được Bộ Mặt Thật Của Lư Sơn (Tristana): “Không sao, cứ hết mình theo tôi là được.”
BOXBOX` (Lulu): “… Vâng ạ, em sẽ cố gắng. QAQ”
Trong khi Trần Lư nhẹ nhàng giải quyết vấn đề thì ở bên này, Hàn Hựu sau khi khoe khoang khoác lác xong liền đổi phắt thành giọng điệu dịu dàng lừa người: “Đồ đệ thân yêu ơi ời, đi nào, cùng chiến đấu với sư phụ nha!”
“Không đi.”
“Đừng như vậy mà, là người thì luôn phải trải qua rèn luyện, có câu thế này, không trải qua giông bão làm sao thấy được cầu vồng! Chúng ta hãy cùng kề vai sát cánh mà tạo dựng một tương lai tươi sáng nào!”
“Đại lão gia ngắm cầu vồng cái gì, trông tôi giống con gái lắm à?”
“Không giống không giống, nhưng cậu không ngại thỏa mãn tâm tình thiếu nữ của vi sư đâu đúng không đúng không đúng không!”
“…”
“Mọi người đều nói tâm sinh tướng, đồ đệ đẹp trai như vậy thì chắc chắn tính cách cũng vô cùng cao đẹp rồi, nhất định không làm cho vi sư phải thất vọng!”
“…”
“Một ván, một ván thôi! Lần sau sẽ không lấy lí do này nữa, yên tâm, vi sư cam đoan sẽ không để cậu thua!”
“…”
“Tôi biết cậu vẫn còn ở đây, im lặng không giải quyết được chuyện gì đâu! Thôi cứ vậy đi, tôi đếm tới ba, cậu không nói gì thì coi như đã đồng ý nhé!”
“…”
“Một”
“…”
“Hai”
Khâu Mục yên lặng quay đầu nhìn thì không biết Lý Kiệt đã lôi con dao gọt hoa quả ra đứng mài soàn soạt phía sau cậu từ khi nào, liền trở lại: “Chỉ một lần thôi?”
Thấy đối phương cuối cùng cũng lên tiếng, Hàn Hựu cười tỏa nắng: “Chỉ một lần này thôi! Tôi thề tôi hứa tôi đảm bảo!”
Khâu Mục ngoài thở dài thì không biết làm gì hơn: “Được rồi, lần sau không được dùng lí do này nữa.”
Tiếng bước chân sau lưng nhỏ dần, kèm thêm cả tiếng huýt sáo vui vẻ, Lý Kiệt cuối cùng cũng đã hài lòng quay lại bàn máy tính của mình, dán mắt vào khuôn mặt tươi cười hớn hở của U thần trên stream, bản thân tên này đạt được mục đích xong liền cảm thấy từ đó trong tim bừng nắng hạ.
Chuyện lặt vặt cứ thế kết thúc, mà trong lúc này xạ thủ hai bên cũng không hề trì hoãn công việc farm lính của mình nên lượng kinh nghiệm thu được là ngang nhau. Bọn họ cũng ngầm hiểu trò chơi sẽ bắt đầu sau khi cả hai đạt được cấp và mua trang bị rồi quay lại đường.
“Cẩn thận nhé, bắt đầu rồi đấy.” Hàn Hựu nhắc nhở trong voice chat, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào vị trí di chuyển của đối phương, trông vẫn có dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước nhưng sâu trong đáy mắt hắn, sự nghiêm túc hiếm có cũng đã lộ ra.
Khâu Mục lên tiếng: “Tôi biết rồi.”, sau khi tiện tay hạ một con xe thì cũng liếc mắt sang Tristana đối diện, tay cầm chuột thoáng siết chặt, nhẹ nhàng hít một hơi.
Cậu đã sẵn sàng tinh thần sẽ bị đối phương gây khó dễ sau đợt lính này nhưng mọi thứ vẫn êm ả như cũ.
Khâu Mục cảm thấy lòng bàn tay của mình đã ướt mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác này, giống như đang cân não đấu cờ, chỉ cần sai một li là đi một dặm không thể cứu vãn.
“Farm hết chỗ này thì cẩn thận lùi lại.” Giọng Hàn Hựu truyền tới ngay lập tức.
Khâu Mục bỗng cảm thấy có gì đó khang khác so với thường ngày, rõ ràng là cùng một ngữ điệu, cùng một tông giọng nhưng chẳng hiểu sao bỗng có cảm giác nghiêm túc hơn hẳn, mà giờ phút này nghe thấy chất giọng vững chãi ấy, bao nhiêu lo lắng trong lòng cậu từ từ tan biến hết.
Khâu Mục bất chợt có cảm giác muốn quay lại nhìn biểu cảm ai đó lúc này trên màn hình của Lý Kiệt.
Nhưng ngay lúc đó, hai bên đã đẩy lính tới giữa đường nên cậu đành thôi không nghĩ nữa điều khiển Vayne thận trọng bắn từng phát vào người con lính xe.
Vì Hàn Hựu đã nhắc nhở từ trước nên sau khi giết nốt con lính cuối cùng, Khâu Mục nhanh chóng cho Vayne lùi về phía sau mấy bước.
Nhưng đối phương lại nhanh hơn cậu một bước.
Tristana đặt một E “Bọc Thuốc Súng” lên cậu, lại bồi thêm một đòn đánh thường, cùng lúc đó, hỗ trợ Lulu bên kia cũng từ bụi cỏ chạy ra buff thêm tốc độ bằng W “Biến Hóa” hòng sử dụng Q “Ngọn Thương Ánh Sáng” để làm chậm Khâu Mục.
Nhờ Hàn Hựu mà Khâu Mục đã chuẩn bị sẵn Q “Nhào Lộn”, lập tức lăn về phía sau kéo giãn khoảng cách với đối thủ, đồng thời cũng bắn E “Kết Án” vào Lulu, chiêu này vừa có sát thương lại vừa đẩy lùi mục tiêu, khiến cho hai người bên kia không thể đuổi kịp.
Sau chuỗi động tác này, ngón tay Khâu Mục cũng đã đặt sẵn trên phím R theo bản năng, chỉ chờ cho đối phương lao lên thì sẽ phản công lại ngay lập tức.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, hai người bên kia sau khi trao đổi chiêu thức nhẹ nhàng với cậu thì lập tức rút về.
Từ trong bụi cỏ, một cái móc câu phóng ra, nhưng mà… vì đối phương lùi lại nên chỉ suýt chạm mà thôi.
Suýt nữa thì! Nguy hiểm quá! Nếu vừa rồi Trần Lư chỉ cần cho Tristana tiến thêm một bước nữa thôi là đã dính ngay kéo của Hàn Hựu rồi.
Khâu Mục liếc nhìn vị trí của Thresh lúc này, rõ ràng là chỉ thiếu đúng một bước chân là vừa đúng vào tầm chiêu của hắn.
Khi nãy Can hoàn toàn không biết vị trí của Thresh vì Hàn Hựu đã phá hết mắt bọn họ đặt trong bụi cỏ từ trước, thế nên quyết định lùi lại của anh có thể nói là do ý thức cá nhân mà ra.
“Ui, tiếc quá nha. Sang bên LET giỏi thêm gì tôi chưa thấy, chỉ thấy gan cậu bé đi nhiều.” Hàn Hựu thấy người đồng đội cũ cẩn thận như thế thì không nhịn được cười mắng một câu.
“Cơ hội tốt như vậy sao anh ta không đuổi theo?”
Xét theo tình huống vừa rồi, tuy Khâu Mục đã kéo dài được khoảng cách giữa hai bên nhưng cộng cả Lulu đã tăng tốc và chiêu nhảy của Tristana thì vẫn có thể đánh tới chỗ cậu.
“Đương nhiên là vì cậu ta không tin sẽ có thể tránh được cú móc thần thánh của tôi chứ còn gì nữa!”
“Sao anh ta lại biết anh sẽ móc lúc đó?” Khâu Mục đang tự thử đặt mình vào vị trí của đối phương khi nãy, nếu là cậu thì chắc chắn đã không bỏ qua cơ hội để rồi bị rơi vào thế bị động.
“Bởi vì hiểu.” Hàn Hựu cười híp mắt trả lời.
“Hiểu?” Khâu Mục nhíu mày.
“Đúng vậy, hiểu.” Hàn Hựu hơi nhếch miệng, nhìn bóng dáng nhỏ bé của Tristana trên màn hình, “Tôi hiểu cậu ta nên biết cậu ấy nhất định sẽ thử tấn công trước, nhưng mà cậu ta cũng vậy, thế nên lúc cậu lùi lại thì Trần Lư cũng biết là tôi đoán được chiến thuật đó rồi. Vì cả hai bên đều biết rõ nhau như lòng bàn tay nên cậu ta biết không thể dễ dàng tấn công như vậy được.”
Nói tới đây, hắn cảm thấy hơi đau đầu nên ngừng lại thở dài: “Trận này không đánh được, a a a, không được rồi.”
Đây chính là tâm ý tương thông sao? Khâu Mục trầm ngâm.
Thấy đầu bên kia yên lặng, Hàn Hựu cũng không nỡ phá vỡ bầu không khí nên cũng chẳng nói gì thêm mà chỉ đứng trong bụi cỏ quan sát hai bên thăm dò nhau, cảm giác nặng nề thoáng lên trong ánh mắt.
Quả thực là từ khi Hàn Hựu gia nhập LPL đến giờ thì Trần Lư chính là người hiểu rõ hắn nhất. Cũng chính vì thế, dù cho thiên hạ có tôn vinh bọn họ là cặp bài trùng trăm năm có một thì trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ, chẳng qua không nói ra ngoài – rằng chính cái mà mọi người tôn vinh là tổ hợp cộng sự tốt nhất này, dù cố gắng phối hợp thế nào đi nữa cũng không thể khiến hắn phát huy được % thực lực.
Thực ra Hàn Hựu cũng biết, lần này Trần Lư chuyển đi không phải chỉ vì khoản tiền thuốc men khổng lồ mà anh nói, chính anh cũng muốn giúp hắn hoàn thành tâm nguyện phải không? Đội tuyển MAX chắc chắn sẽ không dễ dàng chủ động buông tha cặp đôi vàng của họ, nhưng chỉ khi Trần Lư rời khỏi đó thì hắn mới có thể thoải mái tung hoành khắp thiên hạ.
Hết chương .