Nghe thấy câu này của Khâu Mục, Lý Kiệt bỗng cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, đứng đó bất động hồi lâu mới phản ứng: “Tôi bảo này, rốt cuộc cậu có biết vé xem All-Star giờ khó kiếm đến mức nào không hả! Huống hồ năm nay còn được tổ chức tại thành phố G trong nước không cần ra nước ngoài! Vậy mà cậu định cứ thế trả vé về chắc?!”
“Vì tôi thực sự không có hứng thú mà.” Khâu Mục khó hiểu nhìn người bạn cùng phòng đang kích động, đáp lại như thể đương nhiên.
Nếu không có hứng thú thì đương nhiên nên trả vé về, không thì làm thế nào?
“Cậu không có hứng thú thì kệ cậu, nhưng cậu cũng không thể cướp đi quyền được hứng thú của bọn này!” Lý Kiệt giãy giụa, kéo cả Giả Kim tới, gằn từng chữ: “Cậu cũng có hứng thú, đúng không?”
“Tôi thì bình thường, kỳ thực cũng không quá…”
“Tôi nhớ hình như có ai đó lớp mình đang yêu thầm Trần Mỹ Mỹ lớp bên nhỉ?” Lý Kiệt bỗng đăm chiêu thầm thì.
“Tôi! Rất! Có! Hứng! Thú!” Giả Kim giật nảy.
“Cao Chấn Quân cậu cũng có hứng thú đúng không?” Lý Kiệt quay đầu nhìn.
“Có có có, đương nhiên rồi.” Cao Chấn Quân vừa nghĩ đến đồ ăn ngon đặc sản của thành phố G là không nhịn được chảy nước miếng.
“Cậu thấy chưa.” Lý Kiệt hếch mặt với Khâu Mục, “Thiểu số phục tùng đa số, OK?”
“Vì sao thiểu số nhất định phải phục tùng đa số?” Khâu Mục vẫn thờ ơ như trước.
“Cậu tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ.” Lý Kiệt liếc mắt, cuối cùng ra đòn sát thủ, “Tôi tin tưởng rất nhiều người cũng giống như mình, cảm thấy cực kỳ hứng thú với cái scandal bạn gái của U thần. Nhỡ đâu cậu nghĩ không kỹ thì chết dở, có khi lại lên hot search weibo ngày mai đó bạn ơi!”
Từ vụ stream hôm đó đến giờ, Khâu Mục đã nhận được vô số lời an ủi từ bạn học trong câu lạc bộ eSports của trường, vì vậy cậu cũng nhận ra hậu quả của vụ thị phi này, giờ Lý Kiệt nhắc đến lại có dự cảm không lành.
Cao Chấn Quân tuy cũng là một tên cuồng LOL nhưng chỉ giới hạn trong game, hoàn toàn không quan tâm đến mấy vụ live stream, ù ù cạc cạc chẳng hiểu chuyện gì liền nhào tới: “Cái gì cơ, U thần có bạn gái hồi nào?!”
Lý Kiệt cố tình kéo dài giọng: “Cậu không biết à, chuyện từ vụ live stream mấy ngày trước lận, trời ạ…”
“Được rồi, tôi sẽ đi.” Ngay trước khi đối phương bắt đầu mở mode thị phi, Khâu Mục cực kỳ quyết đoán bịt miệng.
“Ngoan!” Lý Kiệt giơ ngón cái, kết quả hoàn hảo khiến hắn cực kỳ hài lòng.
Khâu Mục đành phải thỏa hiệp, bị uy hiếp một nửa kiểu này khiến cậu cảm thấy có chút chao đảo tâm lý.
Sau này nghĩ lại, cậu luôn cảm thấy cái việc gửi một phát bốn vé của người kia rõ ràng có âm mưu, đây là để cho đám bạn cùng phòng ép cậu phải theo.
Suy nghĩ như vậy khiến cho cậu vốn mỗi ngày không có việc gì thì đánh thường vài trận giờ đây lại bắt đầu chờ cái vị sư phụ gợi đòn kia online để nói chuyện.
Nhưng sau cuộc điện thoại hôm đó, Hàn Hựu kêu phải đi họp như thể bốc hơi khỏi nhân gian, biệt tăm biệt tích.
Sau ba ngày ba đêm chờ đợi không thấy tin tức gì, cuối cùng Khâu Mục không nhịn được mà nhắn cho đối phương một tin nhắn ghi lại chi phí vé máy bay, sau đó cứ bật lên bật xuống màn hình điện thoại để xem có hồi âm hay không.
Cuối cùng sau khi mỏi mắt chờ mong, vài tiếng sau cậu cũng nhận được tin nhắn trả lời từ người kia.
Chỉ có tám chữ: Vừa xuống máy bay, tối nay gọi lại.
Lời ít mà ý lại nhiều.
Vốn Khâu Mục đã chuẩn bị một đống câu để nói nhưng cứ thế bị tin nhắn của hắn chặn họng, cậu trầm mặt, cuối cùng cũng không bắt chước người kia lắm mồm nữa, khó chịu cất điện thoại vào trong túi, nhắm mắt làm ngơ.
…
Sân bay Giang Bắc thành phố S, sau khi Hàn Hựu và Lâm Nam cùng xuống máy bay thì liền lấy điện thoại ra kiểm tra, kéo vali bước nhanh ra cửa lớn, trực tiếp bắt xe taxi rời đi.
Đội hình thi đấu All-Star đã được xác định qua hình thức bầu chọn online, sau khi Trần Lư nói chuyện với hắn, thân là tuyển thủ chơi hỗ trợ nổi tiếng nhất, Hàn Hựu nhanh chóng nhận được lời mời bàn luận chiến thuật từ đơn vị phụ trách. Hôm nay trừ hắn và Lâm Nam thì ba người còn lại cũng sẽ xuất phát từ câu lạc bộ đến tòa nhà quốc tế trung tâm thành phố S để tụ họp.
Nếu bạn đang đọc bộ truyện này ở bất cứ trang web nào khác ngoài wordpress nhà chính “Dạ Sắc” của mình thì tức là bạn đang tiếp tay cho hành vi ăn cắp công sức của người dịch để trục lợi kiếm tiền. Mình sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào liên quan tới sai lệch nội dung và thiếu nội dung truyện trên các trang đăng lại trái phép. Cảm ơn.
Khi vừa vào thang máy, Hàn Hựu liền nghe thấy có người gọi tên bọn họ từ xa, ngẩng đầu lên thì thấy Trần Lư đang bước nhanh tới phía mình, hắn liền mở lời trêu chọc: “Ây dô, xem ra tôi căn giờ cũng chuẩn.”
Đương nhiên Lâm Nam hiểu được ý của hắn nên chỉ mỉm cười.
Khi còn ở đội tuyển MAX, Trần Lư nổi tiếng là người đi sớm về muộn, trừ phi bị cảm nặng không thể tới, chưa bao giờ thấy anh vắng mặt không lý do.
“Cũng không sớm lắm, Riddle đã đến trước rồi.” Trần Lư đi vào thang máy, tiện thể nhấn tầng .
Thang máy bắt đầu từ từ đi lên, ba người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Hàn Hựu cũng mở lời đầu tiên: “Tôi bảo nè, đội tuyển LET các cậu đều huấn luyện ngoài trời à?”
Đội tuyển LET các cậu, nghe vào tai cảm giác rất gượng gạo, cũng may Trần Lư cũng đã tập làm quen, không thể hiện gì nhiều, có điều vẫn không hiểu nổi câu hỏi rách giời rơi xuống này của hắn: “Sao lại hỏi thế?”
Hàn Hựu nhìn anh một lượt từ đầu đến chân, nói: “Mới một thời gian không gặp mà sao cậu đã đen nhẻm như than rồi?”
“À cái này hả.” Trần Lư sờ sờ khuôn mặt quả thực đã đen đi nhiều, nói, “Đội tổ chức hoạt động, đi Maldives chơi mấy ngày.”
“Ây dô, đãi ngộ bên LET được đó chứ, còn nhận thầu phục vụ tuần trăng mật luôn.” Hàn Hựu tấm tắc khen, sau đó lại nghĩ ra gì đó, “Hôm nào tôi cũng phải nói với lão Tống, đôi khi cũng nên học tập chút ưu điểm cần có từ quản lý các team khác.”
“Có lý.” Lâm Nam mỉm cười, ngoài miệng thì đồng ý với Hàn Hựu, trong lòng lặng lẽ thắp nến cho quản lý Tống.
Mấy người nói câu được câu chăng thì thang máy cũng tới tầng , sau khi cửa mở liền gặp được hai staff đưa bọn họ vào phòng họp.
“Yo, Riddle đến sớm vậy!” Tuy Trần Lư đã nói từ trước nhưng Hàn Hựu vẫn cố tỏ ra ngạc nhiên, híp mắt bắt tay với Kinh Thần Triết, “Chẳng ra dáng đội trưởng của DDC gì cả, quá gò bó, rất gò bó, đáng khen.”
Kinh Thần Triết mặc kệ hắn, đưa mắt nhìn ra phía sau, đáp lại: “MAX các vị tốt đẹp thật, đến tận bây giờ mà ba người vẫn cùng tiến cùng lùi, đoàn kết ghê.”
Bóng gió gây mất đoàn kết nè! Hàn Hựu ngoài cười nhưng trong không cười, giả ngốc nói: “Thì đồng đội lâu năm mà, đương nhiên phải vậy.”
Lúc này Trần Lư cũng lên tiếng chào hỏi Kinh Thần Triết, sau đó kéo ghế ngồi xuống, nói: “Vậy là chỉ còn MM chưa đến.”
Lâm Nam cười: “Chờ con gái là bài tập hàng ngày của con trai mà.”
Hàn Hựu ngồi vắt chéo huơ huơ chân: “Thế thì cũng phải là loại con gái hiền thục nết na, MM có phải đâu?”
Vị trí hắn ngồi quay lưng về phía cửa, Trần Lư liếc qua phía sau hắn xong liền ho khan.
Hàn Hựu không hiểu mà liếc anh: “Sao vậy, cậu bị cảm à?”
Lần này ngoại trừ ho thì Trần Lư còn nháy mắt liên tục.
Một giọng nói dịu dàng nhu mì đủ khiến người ta nổi da gà vang lên trong phòng họp: “Ái chà, vừa rồi ai đang nói tôi không phải thục nữ ấy nhỉ?”
Hàn Hựu trong nháy mắt liền hiểu ý của Trần Lư từ nãy đến giờ, vô tội trợn mắt nói bừa: “Đúng đó, MM nhà chúng ta nhu mì như nước, dịu dàng chu đáo, thiện lương ngoan hiền như vậy sao có thể không phải thục nữ được? Riddle nói thế hơi quá rồi!”
Kiều Vi nện gót giày tiến tới, sau đó liền nhấc chân đạp thẳng vào ghế mà Hàn Hựu đang ngồi: “Nghe thấy hết rồi, ở đấy mà vờ vịt!”
Cũng may Hàn Hựu phản ứng nhanh, híp mắt đứng bật dậy kéo chiếc ghế ở gần Lâm Nam ngồi xuống như thể không có chuyện gì, còn tiện mồm trêu chọc đối phương: “Đừng có nghịch, cẩn thận sụp đổ hình tượng nữ thần trong lòng đám fan não tàn đó.”
Kiều Vi lườm hắn bằng ánh mắt sắc lẻm, giọng nói không còn chút tức giận nào, cô đi tới trước mặt hắn đập tay lên bàn, bắt đầu lộ ra vẻ lưu manh đặc trưng của mình: “Có tin đến mùa giải gặp nhau chị đây sẽ mang Dịch Chuyển và Thiêu Đốt để khô máu với đường dưới mấy người không?”
Hàn Hựu nhíu mày: “Có tin đến mùa giải gặp team LV anh đây sẽ mang Dịch Chuyển và Thiêu Đốt kết hợp với rừng lên thẳng đường trên băng trụ tàn nhẫn sát hại cô em không?”
Kiều Vi híp mắt đầy thâm hiểm: “Chú em có thể thử xem!”
Hàn Hựu cười cực kỳ gợi đòn: “Nói đùa chút thôi mà, em sợ rồi.”
Kinh Thần Triết bỗng nhiên chen miệng vào hỏi: “Từ khi nào U cũng biết sợ vậy?”
Hàn Hựu quay đầu lườm hắn: “Này Riddle, cậu mà cứ tìm cách gây xích mích tình đoàn kết giữa hai đội tiếp là tôi không nhịn nữa đâu đó!”
Kinh Thần Triết nhếch miệng không hề sợ hãi: “Lẽ nào tôi không gây xích mích thì mấy người không phải đối thủ của nhau à?”
Hàn Hựu hời hợt “xùy” một tiếng, xát muối vào vết thương của đối phương: “Đừng nghĩ là tôi không biết cậu vì thua MAX mà vẫn canh cánh trong lòng đến tận bây giờ, có giỏi thì cướp lại vị trí hạt giống số một trong tay bọn tôi xem!”
Kinh Thần Triết hoàn toàn không bị ảnh hưởng, giữ vững bình tĩnh: “Ồ, vậy mùa tới gặp.”
Kiều Vi liếc mắt nhìn hai vị đội trưởng, sau đó tìm ghế ngồi, thản nhiên tỏ thái độ chuyện hoàn toàn chẳng liên quan đến mình.
Đúng lúc này cửa phòng lại bị đẩy ra một lần nữa.
“Chào mọi người.” Người vừa bước vào cũng không phải ai xa lạ, chính là vị huấn luyện viên cho All-Star lần này được chính các tuyển thủ bầu ra có tên Tiêu Chính, staff vào sau cũng nhanh chóng phát tài liệu cho năm người.
“Nếu các bạn đã tới đủ thì tôi cũng vào việc chính luôn, bàn bạc về chiến thuật và cấm chọn một chút, xong sớm về sớm.” Khi nói như vậy, Tiêu Chính về cơ bản hoàn toàn không thèm coi trọng bọn họ, khi mở tài liệu ra còn ngáp một cái.
Rõ ràng là không có hứng thú nhưng bị cưỡng ép bắt tham gia.
Có điều Hàn Hựu lại rất thấu hiểu vị huấn luyện viên dày dạn kinh nghiệm nhưng không có nhiệt tình này.
Dù sao Tiêu Chính ở đội tuyển G mùa giải vừa rồi còn không có suất trong LPL, lưu lạc xuống tận giải hạng hai. Mà vốn anh ta cũng đã định từ chức sau khi mùa giải kết thúc, nhưng vì danh tiếng trong giới nên cứ thế chẳng phải tranh giành gì mà cũng ù ù cạc cạc được đám tuyển thủ bầu chọn ra!
Không ngoài dự đoán, chủ đề bố trí đội hình cho All-Star về cơ bản chỉ là mấy lời khách sáo cổ vũ đánh thật tốt. Dù sao giải đấu như All-Star tuy không đến độ chẳng ai trông ngóng nhưng dù sao cũng thiên về tính chất tiêu khiển vui là chính, thay vì một đội hình chính quy chỉnh tề thì sợ là khán giả còn muốn nhìn mấy màn bài dị khiến đối phương không kịp trở tay hơn.
Hàn Hựu nghe mà ngủ gà ngủ gật.
Hết chương .