Lừa cặp phu thê này quả thật là một chuyện dễ vô cùng . Nam nhân thì dễ dụ , nữ nhân thì dễ gạt , Đỗ Diệu Tuyết nàng chỉ rớt vài giọt nước mắt đã thành công khiến nương tử của Tư Đồ Vân cam tâm tình nguyện thu nhận nàng . Mà nam nhân đứng giữa hai nữ nhân , một bên tình , một bên nghĩa đều đòi hỏi hắn cùng một chuyện , hắn làm sao có thể không gật đầu dạ vâng ?
Chuyện là nàng bịa ra một câu chuyện thương tâm , trong đó Từ Chánh Nam biến thành một con heo háo sắc hãm hại nạn nhân ngây thơ trong sáng là nàng , nàng đau khổ không nơi nương tựa chỉ có thể cầu cứu vị hôn phu cũ ơi là cũ Tư Đồ Vân , hắn làm gì không làm ? Dám từ chối nàng chính là tội chết , hắn đã muốn chết thì nàng không thể không giúp hắn một đoạn .
Nàng thừa biết nương tử hắn đang núp một bên rình lén , khán giả đã muốn xem thì nàng sao lại không diễn , ôm hắn một cái , hôn hắn một chút , nói thêm một câu kết liễu hắn luôn là xong ,thành công khiến hắn biến thành tội nhân thiên cổ . Làm cho phu thê người ta bất hòa là chuyện trời không dung đất không tha, vậy nên nàng phải nửa đêm leo cửa sổ vào phòng nương tử hắn giải thích thay hắn , sau đó là kể một câu chuyện đau lòng , sau đó nữa là bày mưu tính kế , sau đó nữa nữa là làm cho hắn sập bẫy .
Chỉ là nàng tính thế nào lại không tính hắn dám âm mưu với con heo kia chống lại nàng , cứ nghĩ nàng như vậy bị con heo đó vác lên vai lôi vào phòng là lại căm tức không chịu được , đã vậy hắn còn gặm chỗ này , cạp chỗ kia .
" Từ Chánh Nam! Ngươi cũng có ngực , sao không tự xoa , xoa của ta làm gì , còn ngậm nữa , ngươi bao nhiêu tuổi rồi , mãi vẫn chưa cai sữa được sao? "
Từ Chánh Nam hoàn toàn không để ý đến sự la hét của nàng, tiếp tục cắm cúi, cặm cụi vào thân thể không còn lấy một mảnh vải che thân của Đỗ Diệu Tuyết , tay hắn không ngừng đốt lên ngọn lửa trên người nàng nhưng làm sao lớn bằng ngọn lửa trong lòng nàng , nàng vẫn còn rất là tức giận, vậy nên khi hạ thân hắn vừa tiến vào bên trong nàng đã bị kẹp chặt .
" Tên chết tiệt , mau rút đệ đệ của ngươi ra , nếu không ta sẽ kẹp chết nó , ta kẹp , ta kẹp " .
Vậy mà hắn còn nhìn nàng cười khoái chí , thật vô cùng đáng ghét .
" Chặt như vậy , ta càng thích "
" Tên chết tiệt ... "
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Từ Chánh Nam lại ôm lấy Đỗ Diệu Tuyết nhưng nàng vùng vẫy thoát ra còn tức giận lườm hắn .
" Ta sắp trở thành nương tử của Vân lang , ngươi còn dám xuất hiện cản trở ? "
" Những gì hắn có thể mang lại cho nàng , ta đều có thể, thậm chí nhiều hơn "
Từ Chánh Nam nắm lấy tay Đỗ Diệu Tuyết muốn ôm nàng vào lòng nhưng lại bị rút ra một cách không thương tiếc sau đó nàng còn quay lưng về phía hắn .
" Nhưng ta không cần "
Từ Chánh Nam nhoài người ôm lấy cả người nàng vào lòng , cằm hắn tựa lên tóc nàng nói rất nhiều thứ .
" Nhưng ta rất cần , cần mỗi ngày đều ôm nàng ngủ rồi cùng nhau thức dậy, Tiểu Tuyết , ta cần nàng ..."
Đỗ Diệu Tuyết im lặng dựa vào lòng Từ Chánh Nam sau đó nàng xoay người nhìn thẳng vào mắt hắn .
" Chỉ ôm thôi hỡ ? "
"..."
" Ngoài ôm ra không làm gì hết hỡ ? "
"..."
Khóe môi Từ Chánh Nam giựt giựt nhìn Đỗ Diệu Tuyết đang cười nham hiểm với hắn . Sau đó nàng lấy tay đẩy nhẹ hắn .
" Gả cho ngươi , chẳng khác gì thành quả phụ "
Đầu Từ Chánh Nam trải đầy hắc tuyến , không nói nên lời .
" Ngoài ôm ra cũng còn nhiều thứ khác nữa "
" Là thứ gì " . Cả người Đỗ Diệu Tuyết dựa sát vào lòng Từ Chánh Nam còn cọ cọ lên ngực hắn .
" Là thứ này ..."
Nói xong Từ Chánh Nam lại nâng đôi môi Đỗ Diệu Tuyết lên hôn một cách cuồng nhiệt , hai thân hình lại tiếp tục quấn lấy nhau.
Trong phòng lúc này chỉ còn những âm thanh trầm đục của dục vọng kèm một câu nói nhỏ nhẹ của Đỗ Diệu Tuyết .
" Ta cũng cần chàng "
~~~~~~~~~~~~~~ Hoàn chương ~~~~~~~~~~~~~~