Tiểu Án lắc đầu: “Trác tiên sinh, tham niệm trong lòng họ từ khi sinh ra đã có, hoàn toàn là thiên tính chứ không phải là có ác ý, tuy quá đỗi chấp mê bất ngộ, nhưng thiên hạ này có ai không có chấp đâu? Người cố chấp công danh, người cố chấp tình ái, hay chấp mê sinh tử, sáu người chúng ta vượt ngàn dặm đường tới chốn man hoang chướng khí này, trong lòng chẳng phải cũng có một chấp niệm đấy sao? Cũng là cố chấp, sao phân biệt sang hèn? Huống hồ vật bọn họ thích, trong mắt tiên sinh một đồng cũng không dáng nhưng lại là vật hiếm thấy ở đây, rất khó tìm được rất khó. Những người này tích góp đời đời, chẳng qua cũng chỉ được vài hạt, đám người Hỉ Xả quốc này ngày đêm bị ham muốn dày vò, vậy cũng đã là sự trừng phạt của trời cao với họ rồi. Nếu ngài chịu bỏ chút sức, cất tay một cái tìm kiếm giúp họ, vậy chẳng phải sẽ giúp rất nhiều người tạm thời giải thoát khỏi nỗi thống khổ hay sao, cớ gì mà không làm chứ?”
Trác Vương Tôn cười nhạt: "Điện hạ đã có cách giải quyết, vậy tại hà dành rửa mắt chờ xem thôi."
Tiếu Án ngoảnh đầu nhìn dám dân làng dưới nước, bọn họ dường như nghe thấy chúng nhân tranh cãi, lại càng sợ hãi, toàn thân đều ẩn dưới mặt nước, chỉ lộ ra đôi mắt chăm chú nhìn về phía trước, lộ ra vẻ tham lam thèm muốn, cơ hố muốn chạy trốn, lại không nỡ bỏ lệ vật của người lạ, nét mặt cực kỳ đau khổ.
Tiểu Án thở dài một tiếng không nỡ nhìn thêm.
Tương Tư nghi hoặc hỏi: “Nơi nảy rừng cây bạt ngàn, cả nham thạch cũng còn hiếm thấy, điện hạ đi đâu kiếm châu báu mà họ cần?”
Tiểu Án khẽ mỉm cười, nói: “Nhựa cây.”
Tương Tư ngẩng đầu lên nhìn, trong rừng quả nhiên có không ít cây tùng, lớp vỏ cây đen đúa nứt nẻ ra, rủ xuống những mảng nhựa màu vàng. Nhưng nhựa cây đó bị khí ấm trong rừng xông lên, trở nên ảm đạm lu mờ, huống hồ nhựa cây chỉ có một màu, lấy đâu ra bảy màu rực rỡ chứ?
Tương Tư đang định hỏi tiếp, ống tay áo Tiểu Án đã phất lên, vô số tia sáng lạnh lẽo đột ngột phóng vọt lên, bay thẳng lên cành tùng. Trong chớp mắt, chỉ thấy một màn ánh sáng màu tím nhạt to bằng miệng bát xuyên qua rừng cây, tựa như bươm bướm xuyên hoa, đậu một chút lên cành, rối lại trở về tay y.
Hai tay Tiêu Án vo tròn trước ngực, giữ màn sương tím lại trong lòng bàn tay, khí tím xoay chuyển không ngừng trong hai tay y, càng lúc càng nhanh, dần dần vang lên tiếng lách ca lách cách, tựa như trong luồng khí đó có thứ gì dang bị nhiệt độ cao nung đốt vậy. Bên ngoài lớp sương tím, hàn quang lấp lánh, cơ hồ như bao phú một tảng băng mỏng. Khí lạnh toát ra từ tay áo y, dần dần nở rộng, hình thành tốt màn sương băng rất lớn, không ngừng xoay chuyển, bao phủ cả thân thể Tiểu Án bên trong.
Dưới sự tôi luyện của băng hỏa, bên trong luồng sáng tím dần toát ra mấy tia sáng bảy màu rực rỡ, cơ hố có rất nhiều điểm nhỏ đang lờ mờ lấp lánh. Tiểu Án khẽ trầm cố tay xuống, một tiếng động giòn tan vang lên, đầu tiên là lớp băng bên ngoài cơ hồ như bị nước mùa xuân làm cho tan chảy, nứt ra một kẽ cực nhỏ rồi mau chóng lan rộng cho đến vỡ tan, còn quầng sáng tím kia thì bay lên khỏi lòng bàn tay y, vừa bốc cao, vừa nhanh chóng phình ra. Mắt thấy quầng sáng đã nở lớn bằng đám mây, đột nhiên ngừng bay lên, lững lờ trong không trung run rẩy mấy lần, rồi đột nhiên vỡ tan.
Nhất thời, trên không tản ra một đóa hoa sen tím, chầm chậm trôi nổi, từ đậm đặc chuyển sang nhạt dần, từ nhạt hóa thành hư không. Mấy trăm viên tròn rực rỡ bảy màu rơi lả tả xuống khỏi đám mây tím, tựa như một trận mưa.
Tiểu Án khẽ vung tay, trận mưa ngũ sắc đó tựa như cát chảy trong đồng hồ, lặng lẽ tụ cả vào ống tay áo y, trong chốc lát đã chui hết vào trong. Tử Thạch Cơ hai tay nâng một tấm vải gấm, đứng hầu bên cạnh. Tay áo Tiểu Án phất nhẹ, trên tấm vải đã chất một đống những hạt châu lấp lánh sắc màu, không ngừng lăn tròn trong ánh dương quang.
Tiểu Án nói với Dương Dật Chi: “Số sỏi vụn này, nhờ Dương minh chủ tặng lại cho người Hỉ Xả quốc. ”
Dương Dật Chi cũng không đáp lời, nhận lấy tấm vải gấm bước tới bên hồ. Đám người Hi Xả quốc trong hồ ai nấy đều lộ vẻ thèm thuồng, hau háu nhìn vào đống sỏi rực rỡ trên tay họ Dương cơ hố như quên hết cả sợ hãi.
Dương Dật Chi vừa làm lại động tác khoa tay một vòng tròn lúc nãy, vừa trao tấm vải gấp cho người dẫn đầu. Người kia reo lên mừng rỡ vung tay giật lấy. Dương Dật Chi thấp giọng nói mấy câu thổ ngữ, đám ngư dân đều lộ vẻ mừng vui, bơi tới bờ hồ. Thủy tính của họ cực cao, tựa như cá trạch trong nước, chỉ trong hụp lặn mấy lần đã tới gần bờ hồ.
Đám người đó mừng rỡ reo vang, không ngừng chuyển nhau bao sỏi vụn đó, mỗi người đón lấy, đều áp trước ngực, vuốt ve hồi lâu mới chịu giao cho người bên cạnh. Nhưng dường như bọn họ vẫn còn e sợ những vị khách mới đến này, không dám lại quá gần, chỉ xếp thành một hàng đi về phía Tây Nam khu rừng, thinh thoảng lại ngoái đầu lại nhìn, có vẻ như là đang dẫn đường.
Thôn làng của người Hỉ Xả trái ngược hẳn với của người Vô Khải quốc. Họ dùng gỗ tròn dựng lên những căn nhà thấp lúp xúp ven bờ hồ, mái tròn, tường vuông, quanh đó quá nửa là dùng đá vụn xếp thành một cái hố lớn, đổ đầy nước sạch, làm căn nhà gỗ ngập trong nước đến quá nửa.
Trong làng chỉ có năm sáu căn nhà như vậy, cách nhau rất xa, thêm vào địa hình khúc khuỷu, có lúc phải đi tới gần canh giờ mới đến được nhà nhau.
Các căn nhà đều rất rộng rãi, mỗi căn có thể cho mấy chục người cùng ở, mỗi một gia tộc đều có một căn nhà lớn, ở chung với nhau, mấy đời chung sống.
Mỗi lần tăng thêm nhân khẩu, phòng ốc không đủ, thì xây thêm vào ngôi nhà ban đầu, rồi đục tường ra, cứ như vậy đời đời mở rộng, chưa bao giờ chia nhà chia cửa.
Mắt thấy trời dã ngả tối, Dương Dật Chi mượn phòng của người Hỉ Xả quốc, đám người này mới đầu tuy lộ vẻ khó xử, nhưng cuối cùng cũng vẫn nhận lời, chỉ là bắt họ phải chia ra thành từng nhóm hai người một, chia nhau tá túc trong nhà lớn của các họ.
Nhập gia tùy tục, mấy người đành chia ra theo các họ về nhà.
Dương Dật Chỉ ở nhà thôn trưởng, Trác Vương Tôn, Bộ Tiếu Loan tá túc nhà họ Côn ở phía Bắc làng, Tiểu Án và Tử Thạch Cơ ở nhà họ Dung ở phía Nam làng Tương Tư thì theo một bé gái đến họ Lý ở phía Đông." (Họ Côn, họ Dung, họ Lý đều là tên các loài cá)
Tương Tư theo bé gái vào căn nhà ngập nước, chỉ thấy trong phòng hơi nước mù mịt, bàn ghế đều ngâm trong làn nước, nửa nổi nửa chìm, mặt bàn không để bất cứ thứ gì, chỉ có một thùng gỗ, hồ lô lớn nhỏ nổi dập dềnh trên mặt nước, bên trong để các thứ đồ ăn, gạo vào hoa quả, người nào cũng chỉ cần vươn tay một cái là có thể kéo một thùng về ăn uống.
Xem ra đám Hi Xi quốc này tuy tham lam keo kiệt, nhưng chuyện ăn uống thì lại rất rộng rãi thoải mái.