Tề Dương vừa trở về nhà sau hai tháng công tác cùng với vợ bên nước ngoài.
Cảm giác đặt chân vào nhà khiến tinh thần Tề Dương cực kỳ sảng khoái và thoải mái, nhưng tiếc là những điều đó đều bị cái chuyện lúc này của Tề Lãng phá sụp hết.
Đừng mong chờ gì Tề Dương sẽ thấu hiểu cho con cái mình. Tính cách ông vô cùng độc đoán, chỉ biết rằng bản thân mình luôn đúng và con cái không có quyền cãi lại cha mẹ.
Đó là điều khiến Tề Lãng luôn cảm thấy thất vọng với ông nhất.
Thời gian mà hai cha con họ không gặp nhau cũng kéo dài lâu lắm rồi, hôm nay tái ngộ kỳ thực có chút gượng gạo.
Tề Dương không hề mất bình tĩnh trước cái viễn cảnh con trai mình đang hôn môi với một thằng con trai khác.
Ông ta lạnh lùng nhìn Canne, " Cậu là ai?"
Canne cũng thực điềm nhiên đáp lại, " Chào bác, cháu là Canne, bạn của Quin."
" Quin?" Tề Dương nhướn mi, " Quin sao lại có người bạn như thế này!"
Lời lẽ của Tề Dương rõ ràng hàm chứa một ý nghĩa xúc phạm người khác. Canne cũng phần nào biết về ông nên không để ý gì nhiều.
Hay nói cách khác, Canne đã nghe những lời miệt thị như vậy nhiều lắm rồi.
Huống gì, Canne vốn là một tên bồi trong quán rượu, thường xuyên một đêm với đàn ông. Chỉ tội Tề Ôn không biết bạn mình làm những việc đó cho nên luôn muốn gán ghép Tề Lãng cho Canne.
Canne ngày đầu tiên thấy Tề Lãng đã thích đến độ chỉ muốn tấn công ngay lập tức. Hôm nay thừa cơ hội được vào phòng cậu, anh định sẽ dồn dập lật ván cờ thì bị Tề Dương bước vào phá hỏng.
Lúc này Tề Ôn vội vã chạy lên phòng Tề Lãng, thấy khung cảnh ngột ngạt đến bức bối, cô mới khép nép đứng cạnh Tề Dương.
" Ba, sao ba về lại không báo trước?"
Tề Dương thường ngày cưng chiều Tề Ôn hơn. Nghe giọng cô, ông quay sang, muốn tức giận nhưng không hiểu sao chỉ lạnh lùng nói:
" Bảo bạn con ra khỏi đây ngay đi. Đừng bao giờ đến đây nữa."
Tề Dương nói như vậy đã là phần nào tha thứ cho tội lỗi của Canne rồi. Nếu sau này anh mà cãi lại, cũng chẳng biết được ông ta làm đến việc gì nữa đâu.
Tề Ôn nghe vậy, trong lòng khẽ thở phào, bảo Canne về trước. Ván cờ của Canne khi không bị đổ vỡ, tuy rằng tức tối nhưng anh cũng chẳng còn thể làm gì khác nữa.
Quay lại nhìn Tề Lãng một cái, Canne còn trắng trợn nháy mắt lưu tình với cậu mà nói:
" Anh về nhé, Wayne~"
Dứt lời, Canne rời khỏi nhà họ Tề.
" Con ra ngoài đi. Ba nói chuyện với Wayne một chút." Tề Dương hạ lệnh.
Tề Ôn thật sự không biết bọn họ đã có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy mặt của Tề Lãng rất khó coi. Cô nhìn lén em trai mình, thấy cậu lắc đầu tỏ vẻ ổn, cô mới chịu lui ra.
Cửa đóng lại, Tề Dương nhanh chóng bước đến rồi giáng xuống một bên mặt Tề Lãng một cái tát chua chát.
Âm thanh chói cả tai.
Tề Lãng hứng cái tát lạnh thấu xương này cũng không thấy đau đớn gì lắm. Vốn dĩ cậu đã chịu những trận đòn quen rồi.
Hồi nhỏ, Tề Dương luôn bảo cậu là một thằng hư đốn, không biết suy nghĩ, chỉ có phá hoại, đầu óc ương bướng và ngu dốt.
Ông ta chưa bao giờ tỏ ra thương yêu cậu như một đứa con trai ruột. Đối với ông, Tề Lãng chỉ giống như một người nối dõi tông đường mà thôi.
Chẳng trách Tề Dương chưa bao giờ yêu mẹ của cậu, cho nên sẽ không hề có tình cảm với cậu.
Chỉ thắc mắc một điều, nếu đã không yêu mẹ cậu thì tại sao lại để cậu phải ra đời cơ chứ?
Hứng chịu cái nhìn miệt thị của người nhà họ Tề đã đành, ngay cả ba ruột của mình cũng không yêu thương gì, Tề Lãng riết lại thành hờ hững và quen dần.
" Hôm nay còn dám làm mấy cái trò kinh tởm đó ở trong phòng ngủ sao? Mày không coi bố mày ra cái gì đúng chứ? Vắng có mấy tháng đã dám đem cả đàn ông về nhà rồi sao?"
Giọng điệu của Tề Dương có vẻ phẫn nộ lắm.
Tề Lãng đến giờ vẫn im lặng. Cậu xoa một bên mặt rồi ngước nhìn Tề Dương.
" Con không dẫn trai về nhà. Chuyện mà bố thấy, đều là hiểu lầm."
" Còn dám nói là hiểu lầm? Nếu tao không vào thì có phải hai đứa bây đã lăn lộn trên giường hay không?"
Tề Lãng chẳng buồn trả lời ông ta.
Sự im lặng đầy khiêu khích của cậu nhất thời càng chọc điên Tề Dương hơn. Ông thở mạnh, hàm răng khít lại.
" Chẳng trách lại giống hệt mẹ mày. Ai cũng có thể lên..."
" Ông câm miệng!" Tề Lãng bất ngờ quát lớn.
Mắt cậu lúc này chỉ còn là sự giận dữ, còn có chút xúc động không nói thành lời.
Mẹ cậu vốn đã mất lâu lắm rồi, vì bệnh quá nặng. Tất cả đều chỉ là đau buồn khi giao con trai của mình cho người đàn ông khốn nạn này mà sinh bệnh.
Tất cả đều là do Tề Dương, do ông ấy cả.
Tề Lãng đến bây giờ cũng chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi nhìn mặt Tề Dương. Cậu luôn muốn trả thù ông ấy, trả thù cho cái chết của mẹ mình nhưng vẫn chưa đến lúc.
Nắm tay siết chặt lại, Tề Lãng gằng giọng:
" Đừng bao giờ nói về mẹ tôi như thế! Ông không đủ tư cách để xúc phạm mẹ của tôi! Nếu như mẹ tôi không vì yêu ông sẽ không giao tôi cho ông chăm sóc đâu!"
Tề Dương lúc này bật cười, giống như lời lúc nãy hệt như một mẩu chuyện hài vậy.
" Mày nghĩ mẹ mày vì yêu tao mà làm tất cả? Haha."
Tề Lãng cắn chặt răng khi nghe giọng cười đểu cáng kia.
Tề Dương dường như đang rất hưng phấn khi nhớ lại chuyện xưa. Ông ấy sờ cằm, cười nhếch mép:
" Chuyện này mẹ mày van xin tao hãy giấu thật kín nhưng mà bây giờ mày nên biết thì tốt hơn. Tao đã trả một khoản tiền thật lớn cho mẹ mày chỉ để rước mày về căn nhà này thôi đấy. Con ả đó cầm khoản tiền lớn đấy để đi chăm sóc một kẻ mà ả yêu say đắm. Khi biết chuyện đó, tao rất sốc nhưng nghĩ lại, nếu như mày biết mẹ mày đã bán chính con trai của mình thì sẽ còn ghê hơn thế."
Cả người Tề Lãng thoáng run rẫy.
" Ông đừng bịa chuyện nữa. Khốn khiếp thế chứ? Mẹ tôi không hạ cấp như ông đâu!"
" Mẹ mày đúng là không hạ cấp, mà là vô cùng vô cùng hạ cấp. Haha, nếu như mày biết mẹ mày từng làm nghề gì thì còn điên loạn hơn đấy."
Tề Lãng giận run người. Cậu nghĩ nếu chần chừ thêm vài giây nữa, cậu chắc chắn sẽ tung một cú đấm vào người đàn ông kia.
Lòng thì giận nhưng tim cậu đau quá.
Hệt như cái hôm mà cậu nghe tin người kia sẽ đi mãi vậy.
Cả người tê rần, Tề Lãng nghĩ mình sẽ không thể thở nổi nữa.
Cuối cùng cậu đành nói, " Cho nên ông mới ghét tôi đến vậy?"
Tề Dương liếc nhìn cậu, ánh mắt thờ ơ, " Mày là con trai tao, chỉ cần nghe lời tao. Đừng hỏi đến những thứ khác."
" Nếu như tôi bảo tôi không làm con trai ông nữa thì sao? Tôi sẽ không mang họ Tề này nữa. Nó chưa bao giờ phù hợp với tôi."
"..." Tề Dương bị lời nói kia làm cho kinh ngạc.
Ông không nghĩ đến một ngày nào đó Tề Lãng sẽ chối bỏ cái họ này. Trầm mặc một lúc lâu, Tề Dương cười khan:
" Nếu mày có thể tự nuôi sống bản thân thì cứ dọn đồ ra khỏi nhà đi. Mày nghĩ mày sống sót ở cái xã hội này mà không có đồng xu dính túi thì cứ ra khỏi nhà. Tao không cấm."
Cứ nghĩ rằng dọa như vậy, Tề Lãng sẽ hoảng loạn không chấp thuận nữa. Nhưng nào ngờ, cậu chỉ gật đầu một cái dứt khoát mà nói:
" Cảm ơn ông, Tề Dương. Từ bây giờ, tôi sẽ là Tần Lãng, con trai của Tần Thạc Nhu."
Dứt lời, cậu xoay người đi đến tủ quần áo, lôi ra một cái vali để chuẩn bị rời khỏi căn nhà này.
Nửa đêm, Hoắc Kình đang ngủ thì gặp phải ác mộng. Anh bật dậy vừa vặn một giờ sáng, trên trán lấm tấm mồ hôi hột.
Nghĩ thấy mình không thể ngủ lại được, Hoắc Kình bèn xuống dưới nhà rót một cốc nước.
Trong bếp không bật đèn, lại thấp thoáng một hình dáng cao ráo đứng trong bóng tối, Jin ngập ngừng bước chân.
Cô bé vốn thức khuya nên giờ này hay khát nước. Bước từng bước nhỏ, Jin nhận ra bóng dáng kia là Hoắc Kình liền cười hì hì.
Có điều, nụ cười hì hì kia đã dọa chết anh.
Quên mất, chú ấy bệnh tim, ôi mình bất cẩn quá.
Jin gãi đầu nhìn Hoắc Kình cười nhe răng, sau đó rót một cốc nước uống.
" Cháu chưa ngủ sao?" Hoắc Kình liếc bộ mặt tỉnh như sáo kia mà hỏi.
Jin bị phát hiện, ho khan một cái:
" Cháu sắp ngủ rồi. Còn chú?"
" Chú bị giật mình nên tỉnh luôn. Chẳng hiểu sao lại gặp ác mộng." Hoắc Kình cười khẽ, nói.
Jin đứng bên cạnh, vừa uống nước lại vừa suy nghĩ.
Một lúc lâu cô bé bảo:
" Chú đang lo lắng gì hả?"
Lo lắng?
Hoắc Kình nghiêng mặt nhìn Jin, sau đó gật đầu, " Ừm, có một chút. Không hiếu sao trong lòng chú rất lo lắng việc gì đó. Giống như sốt ruột, bồn chồn..."
" Cháu biết nè. Cái này gọi là thần giao cách cảm á." Jin bắt đầu cái màn bà trời con của mình.
" Giống như khi người thân của chú gặp chuyện gì không hay, chú sẽ cảm thấy lo lắng và sốt ruột như vậy đó. Không cần người thân, là người thương cũng đã có thần giao cách cảm rồi."
" Người thương à? Cháu đùa đủ rồi." Hoắc Kình bỗng bật cười.
Jin chắp hai tay ra sau lưng, chu chu môi nói:
" Biết đâu được. Lỡ như hiện giờ cái người mà ai cũng biết là ai gặp chuyện thì sao?"
"..."
Jin liếc một cái, thở dài, " Haizzzzz, cũng khổ ghê, nếu như cháu mà kiểu tưởng người mình yêu mất rồi nhưng thật sự lại không phải thì ôi nó đau đớn ghê ý."
"..."
Jin gãi mũi, " Bởi vậy mới nói, nếu cháu mà là người đau khổ đó, gặp lại người mình yêu sống sờ sờ, ôi, chắc cháu giết nó mất."
Ban đêm, lời nói của Jin như một thể loại kinh dị vậy.
Hoắc Kình chẳng biết nói gì, chỉ cúi mặt im lặng.
Jin đá xoáy được vài câu rồi ngoảnh mông cười hì hì:
" Thôi chú ngủ ngon nha~~ Cháu ngủ đây."
Hoắc Kình đặt cốc nước xuống, quay mặt nhìn theo cái dáng loắt choắt kia, tiếc là không thể đem con nhỏ kia ra nhừ một trận.
Nói nhiều như vậy, bây giờ chúc người ta ngủ ngon?
Thể loại vừa đấm vừa xoa hay sao?
Nhưng nghĩ lại, người kia dù gì cũng thuộc tầng lớp nhà khá giả có điều kiện, có gì mà phải lo lắng chứ?
Hoắc Kình tự an ủi mình.
Có lẽ chỉ vì mình cứ ở đây mãi nên Hoắc Ưng mới khó chịu mà ám vào giấc mộng của mình thôi. Cho nên...mình mới lo lắng.
Hoắc Kình khẽ thở dài, anh tự quyết cho việc mình sẽ dọn ra ngoài ở một lần nữa.
Cuộc trò chuyện giữa Tề Dương và Tề Lãng ấy thế mà đã kết thúc được hai tháng trời rồi.
Khoảng thời gian cậu chính thức rời khỏi nhà, cậu đã ngủ nhờ ở nhà Adonis. Adonis tính tình rộng rãi phóng khoáng, nghe bạn nhờ một câu liền giúp đỡ tận tình.
Nhưng có tốt thế nào đi nữa thì Adonis cũng không thể chứa chấp Tề Lãng mãi được.
Hai người lúc này chuẩn bị làm lễ ra trường rồi. Adonis ở nhà tương đối rảnh rỗi, lại giúp Tề Lãng tìm kiếm một căn hộ tương đối tiện nghi.
" Tao tìm được khu căn hộ này rồi. Tốt lắm, tiện nghi vô cùng. Mày đi xem thử đi."
Tề Lãng nhận lấy địa chỉ, trực tiếp đi đến đó mà dò hỏi.
Gặp được chủ khu căn hộ niềm nở thân thiện, giá cả cũng phải chăng làm Tề Lãng mừng lắm.
Ngày cậu ra khỏi ngôi nhà đó, mọi tài khoản đều bị Tề Dương khóa lại. Một đồng xu không dính túi. Tề Lãng cứ nghĩ mình tiêu rồi, nhưng không ngờ cậu vẫn sống sót được.
Người chủ khu căn hộ đưa chìa khóa nhà cho cậu.
" Nếu cần gì cứ nói với tôi nhé. Đừng ngại gì cả."
" Vâng, cảm ơn cô." Tề Lãng lễ phép đáp lại.
Lúc này, gần chỗ bọn họ đứng có một người vừa mở khóa, bước vào nhà. Tề Lãng liếc nhìn người nọ, phát hiện người đó sống cạnh mình.
" Đó là hàng xóm của cậu đấy. Vừa mới dọn đến một tuần thôi." Bà chủ khu căn hộ cười nói, " Có gì qua làm quen, sau này nhờ giúp đỡ cũng không khó."
Tề Lãng gật đầu tán thành ý kiến kia.
Trở vào nhà, Tề Lãng ngồi vật ra ghế, uể oải liếc nhìn ngôi nhà của chính mình. Nội trong tháng này cậu phải đi xin việc làm mới được.
Tiền lương ở quán cơm Little Home không đủ chi trả mọi thứ, cậu đành tìm một công việc ổn định hơn.
Nằm nghỉ một lúc lâu, Tề Lãng ngồi dậy đi vào bếp. Cậu mở tủ lạnh đem cái bánh gato mà Hannah hôm qua vừa làm tặng cậu.
Vị vani, rất thơm.
Chỉ là Tề Lãng chưa đụng tay vào một miếng nữa.
Nghĩ đến vị hàng xóm bên kia, Tề Lãng thấy mình đem bánh qua làm quen cũng không tệ.
Như phong cách của cậu, nghĩ là nói, nghĩ là làm.
Tề Lãng ấn chuông, bên trong loạt xoạt rồi có người ra mở.
Trước mặt cậu lúc này là một anh chàng hàng xóm cao ráo, đẹp trai. Khí chất hừng hực chỉ muốn thu phục cả tá đứa con gái khi nhìn thấy.
" Chào anh, tôi là hàng xóm vừa mới chuyển đến bên cạnh. Tôi nghĩ mình nên chào hỏi một chút nên đã đem cái bánh này qua. Mong anh nhận nó."
Người kia vì bị chào hỏi bất ngờ mà cười gượng. Y liếc nhìn cái bánh, sau đó vươn tay nhận lấy.
" Cảm ơn cậu."
Y kiệm lời lắm.
Tề Lãng nhìn y một chút rồi hỏi, " Tôi là Tần Lãng, còn anh?"
Y nhìn cậu, nghĩ một chút rồi nói, " Ngạo Thiên."
" À ừm. Ngạo Thiên, sau này hãy giúp đỡ nhau." Tề Lãng cười nhẹ rồi cúi đầu chào một cái, sau đó về nhà mình.
Ngạo Thiên đóng cửa lại.
Hoắc Kình bên trong bước ra, " Ai kiếm thế? Bánh gì kia?"
Ngạo Thiên nhìn cái bánh, nhớ tới người hồi nãy liền cười mỉm:
" Hàng xóm sát bên nhà cậu đưa cái này. Bảo là chào hỏi làm quen."
Hoắc Kình nghiêng đầu nhìn bánh, vị vani đúng khẩu vị của anh.
" Nhưng cậu đâu phải hàng xóm của người đó? Tôi mới đúng chứ."
Ngạo Thiên đặt bánh lên bàn, " Tôi nhận giúp cậu thôi."
" Ừm." Hoắc Kình gật gù, " Người đó tên gì? Trai hay gái?"
Ngạo Thiên xoay lại, ánh mắt thăng trầm nhìn Hoắc Kình:
" Ừm, con trai, có vẻ giống sinh viên. Cậu ta bảo mình là Tần Lãng."
Nghe đến tên người kia, cả người Hoắc Kình cứng nhắc. Anh không cách nào cười vui vẻ tự nhiên hay là bất ngờ được.
Anh chẳng biết làm gì hết. Mặc dù cái tên đã không còn như cũ nữa.
Chỉ đơn thuần là anh nhầm người thôi. Đơn thuần là tên giống tên.
Trầm mặc hồi lâu, Hoắc Kình mới ngồi xuống ghế, nếm thử bánh kem.
Lúc này, Ngạo Thiên như sực nhớ gì đó, lấy trong ví mình ra một bức ảnh nhỏ. Đưa đến chỗ Hoắc Kình, y nói:
" Hôm bữa dọn nhà, cậu làm rớt cái này."
Hoắc Kình ngước mắt, nhận ra bức ảnh bí mật của mình liền duỗi tay muốn giành lại. Không ngờ Ngạo Thiên nhanh hơn, bỗng lùi lại.
Thái độ của Hoắc Kình rõ là không bình thường. Ngạo Thiên nghĩ rồi liếc nhìn bức ảnh. Hôm nay anh mới nhìn rõ nó một chút.
Và kinh ngạc thay, Ngạo Thiên ngay sau đó đã thốt lên:
" Khoan đã, người trong ảnh...giống hệt cậu hàng xóm bên cạnh vậy."