“ Ực”
Bạch Tố nuốt một ngụm nước miếng, nàng cảm thấy mình rất khát nước, lúc nãy tên đại hổ tử kia cũng không rót cho nàng một chén trà.
- Ta không có bệnh.
Bạch Tố nói, hiện tại nàng biết rõ người trước mặt này hoàn toàn bất đồng so với những người trẻ tuổi khác.
Lúc trước nàng thấy được những người trẻ tuổi ngây thơ, dễ bị lừa gạt, chính nàng đã hỏi bọn hắn có muốn trở thành Thiên Vương không thì bọn hắn liền kích động gật đầu.
Đường Trọng thì khác, hắn lại cẩn thận hơn.
- Có phải cậu cho rằng ta đang nói dối cậu?
Bạch Tố nói.
- Ừh.
Đường Trọng thẳng thắn nói, hắn đi đến bàn sách của mình ngồi xuống, nói:
- Bất quá chuyện này cũng không quan trọng, là ta không muốn trở thành minh tinh, cũng không muốn được người khác hâm mộ.
Bạch Tố nhất thời nghẹn lời. Người kia cự tuyệt quá nhanh rất rõ ràng làm nàng có chút không chịu được.
Hiện tại, còn có người trẻ nào lại không muốn trở thành minh tinh? Nếu là như vậy thì vì sao “Trung Quốc hảo thanh âm” lại trở nên hot như thế?
- Cậu biết Đường Tâm sao?
Bạch Tố nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, hỏi.
Đường Trọng ngồi ngay ngắn, cười híp mắt nhìn Bạch Tố, nói:
- Cô nói ta biết nàng à?
Không biết xảy ra chuyện gì, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn thì Bạch Tố lại cảm thấy không thoải mái, nàng có cảm giác giống như làm có một con quái vật đang ở sau lưng nàng, chỉ cần nàng quay người trở lại thì sẽ thấy nó cười mở miệng rộng với mình.
- Biết.
Bạch Tố nói:
- Hơn nữa chúng ta cũng rất quen thuộc, lần này ta tới đây tìm cậu cũng chính là vì chuyện tình của Đường Tâm.
- Nha, ta không quen nàng ấy.
Đường Trọng nói.
- Đường Trọng.
Bạch Tố nổi giận:
- Đường Tâm chính là em của cậu, là em song sinh với cậu, hiện giờ nàng đang gặp khó khăn, cần sự giúp đỡ của cậu.
Đường Trọng nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóc chỉnh tề:
- Ta nói rồi, ta không biết nàng
- Ta biết, cậu hận nàng. Cậu hận nàng ấy cùng mẫu thân bỏ cậu mà đi, cậu hận nàng ấy chưa bao giờ đến thăm cậu.
Bạch Tố lớn tiếng nói.
Nàng chỉ vào mấy đĩa CD cùng với mấy tấm áp phích trên bàn của Đường Trọng, lớn tiếng nói:
- Cậu không chỉ biết nàng mà vẫn còn rất quan tâm đến nàng, cậu nói cậu không biết nàng, vậy tại sao cậu lại có đĩa CD và áp phích của nàng?
Đường Trọng trầm mặc.
Thật lâu sau, Đường Trọng trầm giọng hỏi:
- Nàng đã xảy ra chuyện gì.
- Nàng có vấn đề về tim.
- Ta không phải là bác sỹ.
Đường Trọng nói.
- Không cần cậu cứu nàng, nàng đã được công ty đưa đi Anh quốc để trị liệu.
Bạch Tố nói.
- Rốt cuộc là cô muốn nói gì?
Đường Trọng nhíu mày.
- Cậu có biết tình huống của Đường Tâm không?
Đường Trọng lại nheo mắt, lộ ra vẻ mỉm cười, nói:
- Không phải là minh tinh sao?
- Không sai, Đường Tâm chính là một minh tinh, nàng là người hát chính của nhóm nhạc Hồ Điệp.
- Cô nói cho ta biết chuyện này để làm gì?
- Cậu có toàn bộ đĩa nhạc của Đường Tâm thì cậu cũng đã biết nhóm nhạc Hồ Điệp như thế nào rồi. Chung ta có lý do tin tưởng, sau này đó sẽ là một nhóm nhạc nổi tiếng, nhưng mà, hiện giờ Đường Tâm lại có vấn đề về tim nên Hồ Điệp gặp phải nguy cơ giải tán, đây là chuyện mà công ty không muốn nhìn thấy, cũng là chuyện mà em của cậu cũng không muốn nhìn.
- Sau đó thì sao?
Đột nhiên Đường Trọng có cảm giác nguy cơ đang đến gần.
Vẻ mặt Bạch Tố nghiêm túc nhìn vào Đường Trọng, gằn từng chữ một:
- Cậu----làm-----người----thế-----thân----thay----nàng.
"-------- "
Đường Trọng há to miệng, sao lại có chuyện tình điên cuồng này?
- Cô nói đùa a?
Đường Trọng nói.
- Tôi không có thời gian cũng không có hứng thú nói giỡn với cậu.
Bạch Tố nói.
- Cô mới vừa nói là nhóm nhạc nữ Hồ Điệp sao?
- Đúng.
- Nhưng ta là nam nhân.
Đường Trọng nóng nảy.
Hẳn mở rộng chân, nói:
- Không tin thì cô sờ thử xem.
Bạch Tố không sờ.
- Ta biết cậu là nam nhân, Đường Tâm xảy ra chuyện, chúng ta tính toán tìm cậu bởi vì cậu có phong cách giống với Đường Tâm, quan trọng hơn là người là anh em song sinh, nếu như không có tiếp xúc vào thân thể thì không ai có thể phát hiện bí mật này.
Thân thể Bạch Tố gục vào bàn, bộ ngực sữa đưa đến trước mặt Đường Trọng, làm ra bộ dáng mê người.
Nàng dùng một ngón tay khẽ nâng cằm Đường Trọng lên, giống như là một người đi trêu chọc các cô gái khác vậy, tấm tắc khen ngợi, nói:
- Thật sự là quá giống, xem ảnh chụp thì đã thấy giống, bây giờ tận mắt thấy thì lại càng giống, Đường Tâm chính là cậu.
Bất kể là lý do gì, Đường Trọng thân là một nam nhi thì sẽ không muốn đứng chung với một đám nữ nhân, hơn nữa lại đứng trên sân khấu bị ngàn vạn người nhìn vào.
- Ta không biết ca hát.
- Cậu không cần ca hát.
- Giọng nói của ta trầm thấp.
- Cậu không cần nói chuyện, sẽ có người khác nói hộ.
- Ta có hầu kết.
- Chúng ta sẽ dùng vật phẩm trang sức để che kín nó.
Linh quang trong đầu Đường Trọng chợt lóe, chỉ vào bộ ngực bằng phẳng của mình, nói:
- Ta không có ngực.
- Em của cậu cũng không có.
Bạch Tố nói.
"---------- "
Đường Trọng không sợ “ Ngụy” chỉ sợ “ Nương”
Nam nhân đóng giả thành nữ nhân, thì đó chính là giả gái.
Loại hành vi này, là một người hán tử thì hắn không thể làm được.
- Quả thật là ta muốn hỗ trợ nhưng chuyện này ta không làm được.
Đường Trọng nói:
- Ta cảm thấy, tốt nhất các cô phải có biện pháp giải quyết tốt vấn đề này, nếu loại hành vi giả mạo này bị phơi bày ra ánh sáng thì sẽ gây tổn hại đến hình tượng của Hồ Điệp.
- Cậu chưa làm qua thì tại sao lại biết không tốt?
Bạch Tố không chịu buông tha, vẫn kiên trì khuyên bảo:
- Lại nói, đây chỉ là tạm thời, đợi sau khi Đường Tâm điều trị xong thì sứ mạng của cậu sẽ kết thúc, đến lúc ấy Đường Tâm là Đường Tâm, cậu là cậu, sẽ không có bất kỳ việc gì.
"---------"
Đường Trọng không có trả lời.
- Đường Tâm là người hát chính của Hồ Điệp, ngày càng đưa Hồ Điệp tiến cao, thậm chí là có thể lấy giải thưởng lớn Grammy, đây chính là giấc mộng của Đường Tâm, chúng ta có thể tuyên bố với báo chí là Đường Tâm bị bệnh nặng, sau đó tìm một người mới thay thế vị trí của nàng, chẳng qua là đợi sau khi Đường Tâm về thì Hồ Điệp có thể Hồ Điệp như trước sao?
Đường Trọng vẫn là lắc đầu, nói:
- Tôi là sinh viên, còn nửa tháng nữa là đến khai giảng, tôi muốn đọc sách, chỉ sợ không có thời gian để giúp cô.
- Lúc trước Đường Tâm cũng học ở Nam Đại.
Bạch Tố nhẹ giọng thở dài.
Sau đó nàng nhìn Đường Trọng, nói:
- Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập của cậu. Lịch học của ĐH vô cùng thoải mái, hơn nữa, khi nào có hoạt động thì cậu mới tham gia. Đợi sau khi Đường Tâm về thì công việc của cậu sẽ xong, sẽ không ảnh hưởng nhiều thời gian đâu.
- Nếu lúc ấy nàng chưa về?
Đường Trọng hỏi.
Bạch Tố nhìn về phía Đường Trọng, nói:
- Đây là điều mà cậu hy vọng ư?
Đường Trọng cười khổ.
Nếu đây là điều hắn hy vọng thì hắn cần gì phải thi vào Nam Đại?
- Ta vẫn không thể đáp ứng cô.
Đường Trọng cự tuyệt:
- Tôi có cuộc đời riêng của mình, tôi không muốn ai thay thế cả.
- Đường Trọng.
Giọng nói của Bạch Tố tăng lên, nàng hy vọng Đường Trọng có thể suy nghĩ một chút.
- Tôi đã cho cô câu trả lời thuyết phục.
Đường Trọng nói xong thì hắn liền nhặt bút lông lên, nói:
- Thật xin lỗi. Tôi muốn luyện chữ.
Cửa gian phòng bị người đẩy ra, Đại đương gia âm trầm đi đến.
Đương nhiên là bởi vì trên mặt hắn có nhiều râu, lúc nào nhìn vào khuôn mặt hắn thì cũng thấy màu đen.
Hắn nhìn về phía Bạch Tố, nói:
- Ngày mai lái xe tới đón hắn.
- Hả?
Vẻ mặt Bạch Tố kinh ngạc nhìn về phía Đại Hồ Tử, không phải Đường Trọng nói không đồng ý sao?
- Hắn sẽ đáp ứng.
Đại đương gia nói.
- Thật là quá tốt.
Bạch Tố liên tục cảm ơn.
- Ngày mai sẽ đến đón câu ấy, cha con người cứ hảo hảo tâm sự, tôi đi về trước.
Nói xong, Bạch Tố liền tỏ ra vui sướng lui ra ngoài.
Đại Hồ Tử kéo cái ghế dựa, ngồi ở trước mặt Đường Trọng, nói:
- Đi đi.
- Vì sao?
- Nàng là muội muội của con.
- Cho tới bây giờ, chúng ta còn chưa gặp mặt.
- Nàng cũng là muội muội của con.
- Họ đi nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ liếc mắt, nhìn chúng ta một cái.
- Đó cũng là muội muội của con.
Đại Hồ Tử nói.
Hắn nhìn CD cùng áp-phích trên bàn nói:
- Ta biết con quan tâm đến nó, cho nên con mới mua toàn bộ CD, thu thập áp-phích của nó, con có biết rằng nó cũng thi vào Nam Đại không, hãy đi đi, đi mà giúp nó.
Khó trách lúc nãy Bạch Tố có thể tìm thấy đống CD và áp-phích, dường như là Đại đương gia đã bắn tin trước.
Đường Trọng nhìn về phía Đại Hồ Tử, bất mãn nói:
- Không phải lúc nãy ông nói, khi chúng ta nói chuyện thì ông sẽ không tham dự sao?
- Ta không tham gia vào cuộc nói chuyện.
Đại Hồ Tử nói:
- Nhưng ta tham gia vào kết quả.
"-------- "
- Thật sự con rất hâm mộ khi có người cha như ông.
Đường Trọng nói, nếu là người khác mở miệng thì hắn sớm đã dọng vào mỏ rồi.
Đại Hồ Tử nhếch môi, nở nụ cười.
- Đây cũng là việc mà ta tự hào nhất.
Đại Hồ Tử nhìn về phía Đường Trọng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.