- Tôi muốn làm một người giống như ông ấy.
Cho đến lúc Đường Trọng rời đi, Tiêu Dục Hằng vẫn còn đang suy nghĩ câu nói của hắn.
- Hắn nhất định rất yêu cha của mình.
Tiêu Dục Hằng trong lòng thầm nghĩ.
- Đúng là một đứa con hiếu thảo.
Người hiếu thuận, bình thường đều không phải là người xấu.
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Tiêu Tâm Nam lưng đeo cái túi đi ra, trong miệng ngậm một quả táo đỏ được rửa sạch sẽ nói:
- Hắn chính là Đường Trọng sao ông nội?
- Đúng vậy, cháu cảm thấy hắn như thế nào?
Tiêu Dục Hằng cười đáp, ở trước mắt cháu gái mình và người ngoài thì hắn liền giống như là người khác nhau, trước mặt người ngoài hắn luôn là một bản mặt lạnh lùng cứng ngắc. Bước đi vừa nhanh vừa vội, làm cho người ta có một cảm giác nghiêm khắc. Chỉ là vừa nhìn thấy cháu gái bảo bối của mình, nhìn vào hắn thì chỉ thấy là sủng ái cùng vui vẻ.
- Không tồi, rất có ý tứ.
Trong lòng Tiêu Nam Tâm tự nhủ nói.
- Ông rất ít khi nghe thấy Nam Tâm của chúng ta khen người khác nha, hôm nay lại dùng cả “ không tồi” cùng “rất có ý tứ” để tán thưởng một người, thật hiếm nha.
Tiêu Dục Hằng trêu ghẹo nói.
Trên mặt củaTiêu Nam Tâm không có bất kì cảm giác ngượng ngùng nào, vẻ mặt cợt nhả nói:
- Vừa mới trở thành đệ tử của ông hôm nay thì đã đến để xin ông giúp đỡ. Đệ tử như vậy cháu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Không chỉ có cháu chưa từng thấy mà ông cũng chưa từng thấy bao giờ.
Tiêu Dục Hằng cảm thán nói:
- Trước kia ông thu đệ tử, người nào ở trước mặt ông mà không quy củ, bọn họ chỉ một lòng muốn nịnh nọt ông, nào có lá gan tới cầu cạnh ông việc gì?
- Hắn biết rõ như vậy thì ông sẽ không hài lòng nhưng hắn vẫn tới đây, hơn nữa hắn đến xin không phải là chuyện của mình, chuyện này cực kỳ thú vị.
Tiêu Nam Tâm cười ha hả nói:
- Ông nội, cháu nghe thấy hắn cũng không vui vì được làm đệ tử của người, có phải người đã bị ông nội đả kích không?
- Thật đúng là có một chút.
Tiêu Dục Hằng thẳng thắn nói:
- Tiểu tử này, thôi quên đi đã là đệ tử của ta thì giúp hắn một lần vậy.
- Như thế nào? Ông nội không phải là muốn đuổi hắn hay sao?
Tiêu Nam Tâm trêu chọc nói.
- Nha đầu thối.
Tiêu Dục Hằng cười mắng:
- Nhanh đi về gặp bà nội của cháu đi. Nếu để cho bà ấy biết cháu đến rồi mà nửa ngày còn chưa đến gặp bà ấy, thì xem xem bà ấy có bóc một lớp da của cháu ra không?
- Tốt. Vậy cháu đi đây.
Tiêu Nam Tâm nói. Nàng gặm xong quả táo rồi ném cái hạch táo vào trong thùng rác sau đó chạy vào bên trong phòng nghỉ mặc lại chiếc áo kẻ ô vuông bên ngoài, lưng đeo túi hành lý đi ra bên ngoài:
- Ông nội, cháu sẽ không nói cho bà nội là tìm thấy quần áo của nữ nhân ở trong phòng nghỉ của ông đâu.
- Cháu! Nha đầu chết tiệt này.
Tiêu Dục Hằng giơ cái tay lên, nha đầu thối này từ nhỏ đã không biết lớn nhỏ, cái gì cũng dám mở miệng vui đùa.
Nhưng mà, chính hắn lại thích tính cách ấy.
Sau khi Tiêu Nam Tâm rời đi hơn nửa giờ, Tiêu Dục Hằng vẫn ngồi ở phòng cười ngây ngô.
------------
Lúc Đường Trọng quay về bệnh viện thì hành lang đã là một mảnh hỗn loạn.
- Cậu là học sinh cái gì? Có thứ học sinh như cậu sao? Ngày đầu tiên khai giảng đã đánh nhau, lại còn đánh bị thương thầy giáo, cậu không phải là học sinh, ngươi là lưu manh.
- Ta cho cậu biết lão Trương nhà chúng ta nếu xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu, ta sẽ gọi cho cảnh sát bắt cậu.
- Ta không tức giận ư? Ta có thể không tức giận sao? Lý Cường nếu cậu bị người ta đánh vỡ đầu thì vợ của ngươi có tức giận hay không?
- Cậu nhìn bộ dáng của nó mà xem, có còn ra hình người nữa không, còn ngồi đó mà hút thuốc lá.
Trên hành lang, một nữ nhân ăn mặc đẹp đẽ chửi ầm lên, thỉnh thoảng văng ra ít nước bọt, muốn cho hắn một ít giáo huấn. Cũng may Lý Cường ở bên trong ngăn cản, không ngừng khuyên giải mới khiến cho nàng không nói nữa.
Theo nội dung nàng nói chuyện có thể đoán được nàng hẳn là người nhà của Trương lão sư bị Hoa Vô Khuyết đả thương.
Hoa Vô Khuyết đứng ở gần của sổ hành lang, trong tay cầm một điếu thuốc, vẻ mặt âm trầm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lương Đào cùng Lý Ngọc đứng ở hai bên hắn, vẻ mặt cảnh giác tùy thời có thể xông vào chửi nhau với nữ nhân này. Nếu như phụ đạo viên Lý Cường không ngăn lại thì người bọn họ sẽ không tha cho nữ nhân này.
Bảo vệ trường học cũng tới, nhưng trong lúc nữ nhân này giương oai thì tất cả chỉ có thể xấu hổ đứng ở một bên.
Bọn họ đều biết thân phận của nữ nhân này, nào có ai dám đi lên khuyên nàng yên tĩnh một chút.
- Ai là người nhà của Trương Hải Dương?
Một bác sĩ từ bên trong đi ra hô to.
- Tôi là tôi!
Nữ nhân chạy nhanh tới.
- Tôi là người yêu của Trương Hải Dương.
- Đã có kết quả kiểm tra, dựa theo yêu cầu của mọi người, chúng ta cho người kiểm tra thì não không có thương tổn gì cả, chỉ bị thương ngoài da.
Bác sĩ đem đống kết quả kiểm tra ra đưa cho nữ nhân.
- Tốt! Cảm ơn bác sĩ.
Nữ nhân cảm kích nói:
- Bác sĩ kiểm tra xong rồi sao, ngoài não ra thì các bộ phận khác trên người không kiểm tra sao?
- Hắn chỉ bị thương ở đầu.
Vị bác sĩ nghi hoặc nhìn nàng nói ra.
- Vậy cũng không nhất định, tuy rằng thoạt nhìn chỉ có đầu là bị thương, nhưng nhỡ các bộ phận khác cũng có vấn đề thì sao?
Nữ nhân nói:
- Bác sĩ có thể làm một cuộc kiểm tra toàn thân cho anh ấy được không? Nhất định phải kiểm tra cẩn thận, còn nữa nhất định phải dùng thuốc tốt nhất, không cần phải tiết kiệm đâu.
- Nếu cô đã đưa ra yêu cầu như vậy.
Tên bác sĩ nhếch môi cười cười:
- Chúng ta đây liền đáp ứng cho cô.
Người nhà bệnh nhân tốt như vậy, vô cùng hiểu lòng người, hơn nữa cũng giúp cho bọn họ kiếm được một khoản.
Đường Trọng liền sáng tỏ nữ nhân này muốn lừa bịp tống tiền.
Đây điển hình là phong cách xử sự của người Trung Quốc, nếu ngươi không cẩn thận lái xe đạp đâm vào chân người ta làm cho người mất một miếng da thì người thân của người đó chắc chắn sẽ làm một cuộc kiểm tra toàn thân.
- Trưởng khoa Trịnh.
Nữ nhân lên tiếng hô.
- Có tôi! chủ nhiệm Hoàng.
Trịnh Thừa Phong, tổ trưởng tổ bảo vệ trường học đi đến trước mặt nữ nhân.
- Chủ nhiệm Hoàng, cô muốn tôi làm cái gì?
Nữ nhân này tên là Hoàng Khiết, đảm nhiệm chức phó phòng chủ nhiệm trong trường, Trịnh Thừa Phong ở trước mặt nàng phải giữ đúng thái độ cung kính, người nào không biết chú của Trương Hải Dương là phó hiệu trưởng trường học?
- Đưa bọn họ về trường học tra hỏi. Trước khi biết được tình trạng của anh Trương thì không cho phép thả bọn họ đi.
Hoàng Khiết nói.
- Hoàng chủ nhiệm.
Lý Cường đi tới khuyên nhủ.
- Như vậy là không nên. Dù sao bọn họ cũng là học sinh mới, ngày mai còn phải đi học quân sự, giam bọn họ lại như vậy có phải là không phù hợp?
- Lý Cường, đầu ông có nước hả?
Hoàng Khiết chỉ vào mặt Lý Cường mắng:
- Học sinh cầm chai bia đập bể đầu thầy giáo, Trịnh Thừa Phong đem bọn họ về thẩm vấn thì không thích hợp sao? Ông nói ra một chút đây có phải là do ông ngụy biện ra lý do không? Bọn họ là học sinh của ông, còn ta không phải là lãnh đạo của ông ư? Không phải là đồng nghiệp của ông hả? Có phải ông đang lấy tình riêng xử lý việc công không?
Bị chửi trước mặt nhiều người như vật, Lý Cường vô cùngkhó chịu.
Dù sao hắn cũng là người quản lý sinh viên, chuyện này nhất định hắn phải có trách nhiệm.
Lý Cường cười cười nịnh nọt:
- Hoàng Chủ nhiệm, tôi không có ý này. Ý của tôi là để cho học sinh này chờ ở đây. Đợi cho thầy Trương kiểm tra xong rồi, xem là nên xử lý như thế nào, chúng ta sẽ xử lý việc này thỏa đáng, cô cũng không nên vì chuyện này mà bực tức như vậy.
Sắc mặt Hoàng Khiết lúc này mới dễ nhìn một chút hung hăng nhìn Hoa Vô Khuyết một cái nói:
- Cho dù có kết quả kiểm tra thì sao, như vậy thì anh Trương cũng phải ở trong bệnh viện nghỉ ngơi ngày, ai biết có thể để lại di chứng gì hay không? Chẳng lẽ cho bọn hắn chờ ở đây ngày sao? Cứ xử lý như ta nói, trước tiên mang họ về khoa bảo vệ. Đợi khi anh Trương xuất viện sẽ bàn tiếp những chuyện khác, còn nữa học sinh như vậy thì làm sao để lại học trong trường được? Đề nghị của ta là loại con sâu làm rầu nồi canh này, phải kiên quyết đuổi ra khỏi trường, không để một con chuột làm hỏng một nồi súp tốt.
- Hoàng chủ nhiệm …
- Lý Cường, nếu ông không muốn cút đi thì ngậm miệng lại cho ta.
Hoàng Khiết tức giận quát.
Hoàng Khiết giận như vậy, Lý Cường cũng không biết nói gì thêm nữa.
Hắn biết nếu hắn nói tiếp thì rất có khả năng sẽ bị đuổi ra khỏi trường.
Đường Trong vốn là định đi về phía người thân của thầy Trương nói vài câu xin lỗi, nhưng nhìn thấy thái độ của nàng như vậy hắn biết mình đi vào cũng không được cái gì thậm chí còn có thể tự rước lấy nhục.
Vì vậy hắn trực tiếp đi ra bên cạnh Hoa Vô Khuyết dụi điếu thuốc trong tay hắn nói:
- Mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu cũng không cần dùng loại phương thức này để giải tỏa.
- Đậu mja nó. Khinh người quá đáng.
Hoa Vô Khuyết cắn răng nói ra.
- Ka đi theo bọn người trong khoa bảo vệ, xem bọn hắn có thể làm gì được ta? Chỉ sợ bọn hắn bắt ta vào thì dễ nhưng mà muốn ka đi thì không dễ gì.
- Không cần phải lo lắng.
Đường Trọng an ủi nói với Hoa Vô Khuyết.
- Yên tâm đi sẽ không có chuyện gì đâu.
- Chú đi tìm người giúp rồi sao?
Mắt của Hoa Vô Khuyết sáng lên hỏi.
- Ừ, tìm Tiêu viện trưởng.
Đường Trọng nói ra.
- Chúng ta đều là học sinh của khoa Tâm Lý, phát sinh chuyện như vậy thì ông ấy sẽ giúp đỡ.
- Chú.…
Hoa Vô Khuyết tức giận nói:
- Ngu xuẩn, chú có biết bây giờ chú đến nhờ ông ấy giúp đỡ, ông ấy sẽ không có cảm tình tốt với chú không? Chú có hiểu đạo lý đối nhân xử thế không hả?
- Không có việc gì.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Tiêu viện trưởng là người tốt.