“Phù Phù Phù”
Đường Trọng vẫn thở, hắn chạy quanh trong sân thể dục.
Cùng ban ngày có chút bất đồng, sáng sớm trong sân thể dục vô cùng yên tĩnh, giống như là những em bé mới sinh ra vậy, vô cùng im lặng.
Làm cho người ta sợ khi bước chân mạnh sẽ đánh thức mộng đẹp của nó.
Khi Đường Trọng bắt đầu chạy vòng thứ thì ở phía sau truyền đến từng tiếng bước chân.
Không cần quay đầu lại chỉ cần nghe tiếng bước chân này thì Đường Trọng biết được chủ nhân có nó là ai.
Nàng lại tới nữa!
Quả nhiên, nàng dùng một tốc độ nhanh chạy đến trước Đường Trọng, sau khi qua mặt thì nàng dần dần chạy chậm lại.
Khoảng cách giữa hai người vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Đường Trọng cười cười, không thèm để ý.
Tiêu Nam Tâm là một nữ hài tử độc lập, nàng thừa dịp kỳ nghỉ đã xách ba lô đi khắp nơi trong cả nước.
Nàng đi lên rất nhiều ngọn núi cao, cũng nhìn thấy nhiều khe núi sông lớn.
- Ta nhìn thấy. Ta chinh phục.
Nàng thích những câu này của một vị tướng quân.
Cũng bởi vì sức khỏe của nàng vô cùng bền bỉ cho nên mỗi ngày đúng h sáng thì nàng liền rời giường để chạy bộ, đánh quyền.
Nguyên bản nàng cho rằng mình là người rời giường sớm nhất, sân thể dục nhất định không có một bóng người.
Nhưng nàng không nghĩ tới, ngày đầu tiên xuất quân lại thấy có người con sớm hơn nữa, hơn nữa nhìn bộ dáng tên kia thì hẳn là hắn đang chạy bộ.
Không cam lòng rớt lại phía sau là tính cách của nàng, vì thế nàng liền tăng tốc vượt mặt Đường Trọng.
Nàng thích ngôi vị số , nàng thích khiêu chiến cực hạn, nàng thích chạy trước người khác….
Nàng muốn chạy ở phía trước, chứ không muốn làm đuôi của tên kia.
Hơn nữa nàng muốn để cho tên kia hết sức mà ngã xuống xin thua.
Đối với thể lực của mình thì nàng rất có lòng tin, nàng tin rằng mình có thể thắng những tên nam sinh cả ngày chỉ biết chơi game, đọc tiểu thuyết.
Hơn nữa hình tượng của Đường Trọng cũng giống như một tên trạch nam.
Một vòng, hai vòng, ba vòng…mười vòng….mười một vòng.
Vô luận là nàng chạy bao nhiêu vòng thì tên kia luôn bám theo nàng.
Cuối cùng, bản thân nàng thất bại rồi.
Bởi vì chạy bộ tốn quá nhiều sức nên nàng liền tính toán dừng lại, sử dụng bộ “ Uy vũ quyền”.
Hôm nay, Tiêu Nam Tâm chuẩn bị đổi một loại phương thức so đấu.
Sau khi chạy vòng thứ thì nàng chủ động dừng lại, sau đó đi vào sân thể dục, bắt đầu khởi động.
Uy Vũ Quyền là quyền pháp mà cha của nàng được một chiến hữu dạy lại, đây chính là người mà nàng gọi là Chân thúc thúc.
Bởi vì động tác cương mãnh, dùng để công kích cho nên mới được gọi là Uy Vũ Quyền.
Thông thường thì nữ hài tử không thích những trò bạo lực như thế nàng, nhưng đối với Tiêu Nam Tâm thì khác.
Sau khi học được vài chiêu thì mỗi ngày nàng đều tập luyện, Có một lần trong đội ngũ có một người tên là Lưu Hữu muốn lao vào phòng của nàng.
“Bụp”…. Hắn liền bị nàng làm cho xịt máu mũi, phải quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Hắn sẽ đi qua chứ?”
Trong lòng Tiêu Nam Tâm thầm nghĩ.
Quả nhiên, động tác của Tiêu Nam Tâm làm Đường Trọng chú ý.
Hắn ngừng lại, ở trên đường chạy nhìn những chiêu quyền mà nữ hài tử xuất ra.
Da thịt của nàng màu có màu lúa mạch, ánh mắt đầy vẻ thông minh, đánh ra loại quyền bá đạo này thì làm cho người ta có cảm giác nàng là loại người vô cùng độc ác.
Một bộ Uy Vũ Quyền đánh xong, nàng liền ngoắc ngón tay về phía Đường Trọng.
Đường Trọng quay đầu lại nhìn xem, lúc này sắc trời còn sớm, trong sân cũng chỉ có hai người bọn họ.
Nữ nhân không sợ lưu manh, không phải tìm chú vay tiền chính là tìm chú mượn lực.
Đường Trọng không để ý đến nàng, xoay người tiếp tục chạy bộ
- Nè.
Tiêu Nam Tâm hô.
Đường Trọng quay đầu lại nhìn về phía nàng.
- Đồ nhát gan.
Tiêu Nam Tâm xem thường nói.
Đường Trọng liền dừng bước, đi vào sân thể dục, đứng ở trước mặt Tiêu Nam Tâm, nói:
- Bộ quyền này chiêu thức sắc bén, lực đạo mười phần nhưng mà không thoải mái…
- Hơn nữa nữ hài tử luyện bộ quyền này vô luận là cô dùng bao nhiêu sức thì cuối cùng thân thể cũng sẽ bị ảnh hưởng, không có biện pháp đạt đến lực sát thương mạnh nhất.
Tiêu Nam Tâm kinh hãi.
Lúc nàng ồn ào muốn học bộ quyền này thì Chân thúc thúc cũng nói như vậy với nàng, nhưng mà sau khi nàng dây dưa mãi không thôi thì vị Chân thúc thúc kia vẫn truyền cho nàng.
Vị Chân thúc thúc này nghĩ rằng nàng chỉ là một nữ hài tử có hứng thú nhất thời mà thôi, nhưng mà không nghĩ rằng nàng có thể kiên trì luyện tập trong nhiều năm như vậy.
- Ánh mắt tốt như vậy thì chứng minh thân thủ của cậu cũng rất tốt?
Tiêu Nam Tâm cũng không phản bác lại lời nói của Đường Trọng, đối với nàng đúng là đúng, nàng sẽ không phủ nhận cái gì.
Chẳng qua là Đường Trọng đã làm tính khí hiếu chiến trong người của nàng bộc lộ ra, sau đó ánh mắt của nàng liền trở nên không tốt nhìn về phía Đường Trọng.
Đường Trọng khoát tay áo, nói:
- Công phu miệng lưỡi của tôi rất lợi hại, còn lại những thứ khác thì tôi một chữ cũng không biết.
Tiêu Nam Tâm không tin, nói:
- Nhìn cậu chạy như vậy thì chứng tỏ cậu đã từng có luyện qua công phu. Vậy thì hai chúng ta so tài đi.
Đường Trọng lắc đầu, nói:
- Nếu chỉ là một thân cậy mạnh thì không phải là bị cô đánh sao? Tuy rằng bộ quyền pháp của cô không có cách nào đạt đến độ sát thương lớn nhất nhưng mà ba..năm tên nam nhân cũng không phải là đối thủ của cô.
- Tôi không cừu không oán với cô, nếu không có việc gì nữa thì ta tiếp tục chạy bộ.
Ka tiếp tục chạy bộ, ka sẽ không theo cô làm gì. Nếu cô thích chạy theo ka thì cứ chạy đi, ka sẽ không để ý đâu.
- Cậu.
Tiêu Nam Tâm cảm thấy khó thở, nàng thật hy vọng tên kia sẽ động thủ với mình chứ không phải như kẻ nhu nhược mà đào thoát.
Đường Trọng đối với nàng khoát tay áo, nói:
- Tôi nói rồi, tôi còn chạy nữa, hẹn gặp lại.
Nói xong, hắn liền chuẩn bị xoay người rời đi.
Tiêu Nam Tâm cắn môi, ở sau người quát:
- Xem quyền.
Nàng cố ý kêu trước một tiếng, nhắc nhở Đường Trọng phòng bị.
Sau đó liền chạy lên, một quyền đánh về phía sau lưng của Đường Trọng.
Đường Trọng liền xoay người, một quyền đánh lại.
Tiêu Nam Tâm chỉ cảm thấy nắm tay càng lúc càng lớn, khoảng cách giữa người càng ngày càng gần.
“Phịch”
Vành mắt bên trái của nàng đau xót, ánh mắt không thể mở ra nhing được.
- A.
Nàng đau đến mức hô lên một tiếng.
Thân thể của nàng nặng nề rớt trên mặt đất.
- Cô không sao chứ?
Đường Trọng chạy nhanh tới, nhìn nữ hài tử hỏi.
Tiêu Nam Tâm không nói gì.
- Bạn học, tôikhông cố ý.
Vẻ mặt Đường Trọng xin lỗi nói:
- Đó chỉ là phản ứng tự nhiên.
- Không nghĩ đến đó lại là cô.
Tiêu Nam Tâm vẫn không trả lời, cả mặt đều dính bụi.
- Đồng học, trước tiên tôi đỡ cô đứng lên.
Đường Trọng đưa tay nắm lấy bả vai của Tiêu Nam Tâm, muốn giúp nàng đứng lên.
- Không được đụng vào ta.
Tiêu Nam Tâm la lớn.
- Trong bụi cỏ này có sương đêm, nằm lâu trong đó sẽ bị cảm lạnh đấy.
Đường Trọng kiên quyết kéo cánh tay của Tiêu Nam Tâm, sau đó vẻ mặt của hắn hơi mất tự nhiên. Nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ bình thường.
- Đồng học, cô không sao chứ?
Vẻ mặt Đường Trọng ân cần hỏi thăm.
- Không có chuyện gì.
Tiêu Nam Tâm ghiến răng nghiến lợi nói. Cái này gọi là không biết công phủ sao? Không biết công phu mà đánh người ta ra nông nỗi này.
Trong nháy mắt xoay người, một quyền đánh mình bay ra ngoài?
- Cô còn có thể đi lại không?
Đường Trọng hỏi.
Tiêu Nam Tâm cự tuyệt Đường Trọng đỡ mình dậy, nàng vừa đứng lên thì từ bàn chân truyền đến một cơn đau thấu tim.
- Không xong.
Sắc mặt Tiêu Nam Tâm thay đổi, cổ chân bị trật rồi.
- Khó chịu sao?
Đường Trọng thật cẩn thận hỏi
Ánh mắt Tiêu Nam Tâm giống như giết người, nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, răng không nói lời nào.
- Tôi đưa cô về.
Đường Trọng ngồi xổm xuống, ý bảo Tiêu Nam Tâm nằm trên lưng mình để hắn cõng.
Tiêu Nam Tâm bất động.
Nói giỡn, lớn như thế này rồi, đã có bao giờ nàng cùng thân mật với một tên nam nhân đâu?
Đường Trọng nghĩ nàng ngượng ngùng, xoay đó hắn đứng lên xoay người lại rồi bế thẳng Tiêu Nam Tâm lên.
- Ngươi làm cái gì đó?
Tiêu Nam Tâm hung ác hô to.
- Đưa cô trở về.
Đường Trọng nói:
- Hiện tại thời gian cũng còn sớm, không có người nào nghe cô hô to đâu, có hậu quả gì thì tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm đâu.
Tiêu Nam Tâm nghĩ nghĩ, cũng hiểu được đây là lựa chọn duy nhất. Vì thế, liền thấp giọng báo số phòng của mình.
Bị một cái xa lạ nam nhân ôm vào trong ngực, Tiêu Nam Tâm cảm giác cả người mình không được tự nhiên.
Nghĩ thầm, tất các kịch tình yêu trên truyền hình đều là gạt người.
Làm gì có loại cảm giác điện giật? Toàn thân nổi da gà thì mới đúng.
Bác gái bảo vệ phía trước đang thu thập lại phòng vì thế Đường Trọng liền lợi dụng cơ hội này mà vọt vào.
Dưới sự chỉ dẫn của Tiêu Nam Tâm, Đường Trọng nhanh chóng đến lầu , sau đó dùng chân đầy cửa phòng ra.
Một nữ hài tử mặc áo ngủ màu đỏ đang ngái ngủ, thấy một người nam nhân vào phòng thì hô to:
- A…có sắc lang.
Tiếng kêu của nàng rất to, làm người khác trong phòng tỉnh dậy.
Vẻ mặt các nàng trở nên kinh ngạc nhìn Đường Trọng, sau đó dùng mềm gắt gao che lại bộ ngực của mình.
Vẻ mặt Tiêu Nam Tâm xấu hổ từ trong lòng của Đường Trọng ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói:
- Tâm Tâm, là tớ.
Tam nữ kinh hãi!
Cô gái tên là Khiếu Tây Tây kinh ngạc nói:
- Nam Tâm, người phát triển quá nhanh đó. Hôm qua mới gặp, hôm nay liền ôm.
- Không phải, chúng ta không phải loại quan hệ này.
Tiêu Nam Tâm vội vàng giải thích:
- Chân của tớ bị thương. Hắn đưa tớ trở về.
Đường Trọng xấu hổ cười cười, đem Tiêu Nam Tâm đặt ở trên giường của nàng, nói:
- Cô nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi trước.
Không đợi Tiêu Nam Tâm nói chuyện, sau đó hắn liền chạy ra khỏi phòng.
- Nam Tâm …ánh mắt của cậu.
Khiếu Tây Tây cẩn thận hỏi.
- Ánh mắt bị làm sao?
Tiêu Nam Tâm từ đầu giường lấy ra một cái gương, nhìn thoáng qua, mắng lớn:
- Đường Trọng, ngươi tên hỗn đản.
Trong gương chỉ thấy ánh mắt của nàng dường như…dường như giống với gấu mèo.