Mày cùng tao không phải cùng một đẳng cấp.
Đây là lời bình luận mỉa mai, ác độc nhất, khiến người ta khó tiếp nhận nhất kể từ khi Đao Giải Phẫu xuất đạo.
Còn có nhân quyền nữa không? Còn nói đạo lý nữa không? Còn để người khác sống nữa không? Hả.
Hắn phẫn nộ, oán hận gần như phát điên. Lửa giận trong lòng bùng cháy, nhiệt huyết dâng trào, muốn xông lên cùng hắn đại chiến hiệp, sau đó chém hắn thành khúc.
Nhưng hắn không làm như vậy.
Tỉnh táo. Phải tuyệt đối tỉnh táo.
Hắn biết người đàn ông này có tiền vốn để kiêu ngạo. Bọn chúng nghĩ rằng bọn chúng chặn đường chính là hai con dê, cừu vào miệng sói, sẽ có lộc ăn. Nhưng không ngờ đây chính là hai con mãnh hổ, đàn sói gặp hổ thì hy vọng chạy trốn có mấy thành?
Thổ Hành Tôn đã chết, là do chính tay hắn giết. Hắn tin tưởng đao pháp của mình. Hắn tin tưởng vào cảm giác giết người kia.
Hai gã đồng bọn khác cũng bị tên đầu trọc kia dây dưa. Nhìn tên đầu trọc ra tay nhanh như tia chớp, chỉ sợ hai người kia cũng dữ nhiều lành ít.
Đây là thời khắc nguy hiểm nhất, càng là lúc nguy hiểm thì càng phải tỉnh táo.
- Chúng mày là ai?
Đao Giải Phẫu hỏi.
Trước kia hắn chưa bao giờ hỏi câu này. Muốn giết cứ giết, biết tên của một người sắp chết để làm gì?
Bọn hắn không phải sát thủ chuyên nghiệp, uy danh của những người kia không thể trở thành huân chương cho sự nghiệp của bọn hắn. Bọn hắn ít xuất hiện, im lặng và là sứ giả bóng đêm không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Bí mật hơn sát thủ, ác độc hơn sát thủ.
- Người canh cửa.
Sét Đánh phun ra một ngụm khói thuốc, không để ý nói.
- Người canh cửa?
- Mày có thể gọi tao là Môn thần.
Sét đánh nói:
- Người khác đều gọi thế.
- Người khác?
Trong lòng Đao giải phẫu càng không hiểu. Hắn biết hắn chưa từng nghe tên cái nhóm này. Mà người đàn ông này lại nói ‘mọi người’ đều gọi như thế, vậy chứng minh đây là một nhóm rất nổi tiếng. Rốt cuộc là cái nhóm này ở đâu ra? Chẳng lẽ là từ quốc gia khác tới?
- Ai phái chúng mày tới?
Đao giải phẫu hỏi.
Sét Đánh không trả lời hắn, mà giọng mỉa mai nhìn hắn, nói:
- Mày sợ hả?
Ngực Đao giải phẫu cứng lại, có cảm giác bị người hung hăng đâm một nhát.
Tên khốn kiếp này, mày có cần trực tiếp như vậy không? Tao chỉ là muốn nói chút chuyện tăng thêm tình cảm thôi mà, tao lại hèn nhát như mày nói sao?
- Mày không cần sợ.
Sét đánh nói:
- Từ lúc mày tiến vào cái nghề này, mày nên biết mày có thể chết bất cứ lúc nào.
- Có lẽ, người chết sẽ là mày.
Cuối cùng Đao giải phẫu hét lên một câu, nắm chặt vũ khí, nói. Hắn nhất định phải phản kích. Nếu bị tên này chèn ép nữa thì khí thế của hắn sẽ mất hết. Trận chiến này không cần đánh cũng đã thua rồi.
- Tất nhiên.
Sét đánh vô tâm nói:
- Tao đã chuẩn bị kỹ càng.
Hắn lại hút mạnh một ngụm, thuốc lá trong tay đã cháy đến tận gốc.
- Gặp lại.
Sét đánh nói.
Đầu ngón tay hắn bắn ra, mẩu thuốc lá mang theo tia lửa kia lao thẳng về phía mắt của tên Đao giải phẫu, giống như một viên đạn lao thẳng đến.
Đao giải phẫu không tránh mà vung lên một đao.
Đầu mẩu thuốc lá bị hắn đánh bay đi, mà thân thể khổng lồ của Sét đánh đã lao nhanh về phía hắn.
Đúng như lời của Sét đánh, bọn họ không cùng một đẳng cấp.
Cuộc chiến chấm dứt rất nhanh.
Tại thời khắc Sét đánh vung một quyền vào ngực của Đao giải phẫu, ‘két’ một tiếng, cuộc chiến đã dừng lại. Đao giải phẫu đã mất đi năng lực phản kháng, ngực hắn đã bị một quyền này đánh lõm xuống, từ mồm hắn không ngừng chảy ra từng ngụm máu tươi.
Hiển nhiên, không chỉ toàn bộ xương sườn trước ngực đứt gãy, mà nội tạng bên trong cũng bị thương nặng.
Sét đánh nhìn thoáng qua Đao giải phẫu nằm trên mặt đất, cũng không đi qua cho hắn thêm nhát đao.
Bởi vì hắn thấy trong mắt hắn sự lưu luyến. Hắn không muốn chết.
- Để hắn nhìn thêm một lúc. Sau lần này cũng sẽ không gặp lại nữa.
Trong lòng Sét đánh thầm nghĩ.
Đột nhiên cảm thấy có chút bi thương, mà người bi thương thì phải hút thuốc.
Vì thế, hắn lại lấy ra bao thuốc lá trong ngực.
Ngón tay nhẹ bắn vào bao thuốc lá, một điếu thuốc liền bay vào miệng hắn.
Hắn lấy ra bật lửa, còn chưa kịp châm thì cuộc chiến bên Hoà thượng cũng đã xong.
Hoà thượng phủi tay, cười nói:
- Lại là anh nhanh hơn tôi, Khó trách huấn luyện viên coi trọng anh nhất.
- Anh cũng không kém.
Sét đánh nói.
- So với người khác thì không chênh lệch lắm, nhưng so với các anh thì vẫn còn kém xa.
Hoà thượng cười khổ:
- Chẳng qua, mấy tên này cũng quá coi thường nhị tướng Môn thần chúng ta đi. Chỉ bằng mấy tên thức ăn chim này mà cũng muốn lưu chúng ta lại.
- Chúng ta không trong giang hồ, tự nhiên giang hồ không có truyền thuyết về chúng ta.
Sét đánh ‘tách’ một tiếng, bật lửa châm điếu thuốc ngậm trong mồm, thở dài.
- Đã được hắn cứu một lần, vậy cố gắng làm một người canh cửa tận trung đi.
Hoà thượng cười nói:
- Cũng rất thú vị.
- Là rất thú vị.
Sét đánh nói.
Hôm nay Quan Ý rất không như ý.
Bắt đầu không như ý là từ lúc gặp Đường Trọng. Đối với Đường Trọng, Quan Ý cũng không xa lạ gì.
Không xa lạ nhưng cũng không quen thuộc. Nếu phải tìm một từ để hình dung hắn ta thì dù vắt hết óc hắn cũng không làm được.
Đây là một kẻ khá phức tạp, hai ba câu không đủ để hình dung hắn được.
Nếu có thể, hắn thật sự không muốn làm kẻ địch của người như vậy. Bởi vì, anh rất khó đánh chết hắn mà lại dễ dàng bị hắn đánh chết.
Một khi anh ra tay với hắn mà không thể một chiêu giết chết thì…hắn sẽ như chó điên nhào lên, sau đó không chết không dừng.
Chó Điên.
Quan Ý cảm thấy loại động vật này rất giống hắn, chỉ là vẫn chưa đủ để hình dung sự hung ác của hắn.
Chó Điên cũng chỉ là một con chó, sao có thể tính được hậu quả sau khi tức giận chứ?
Tìm anh trai uống rượu thì áp lực trong lòng mới giảm đôi chút. Không ngờ, vừa đi ra ngoài liền bị một đám người không biết trời cao đất rộng theo dõi.
Sau khi hắn đem bọn phế vật này giao cho bầy sói liền chuẩn bị về ngủ một giấc. Hôm nay hơi mệt.
Đáng tiếc, hắn mơ mộng quá.
Lúc hắn giao người theo dõi cho bầy sói, cũng là lúc giao bầy sói cho… những người theo dõi kia. Một mình hắn lái xe cũng là tự đặt mình trong nguy hiểm.
Khi nguy hiểm tới gần, cả người hắn còn lắc lư theo điệu nhạc của trống.
Hắn thích âm nhạc như vậy, sau khi phát tiết, thể xác và tinh thần đều được giải thoát.
Đó là cái gì vậy?
Hắn nhìn đồ vật đang lao nhanh tới, nhanh chóng nghĩ ở trong đầu.
Chỉ thấy một màu đen sì, hình như có thêm cái đầu và cái đuôi.
Tại khi hắn còn chưa biết đáp án thì tay của hắn đã theo phản xạ dồn sức đánh tay lái. Đây là động tác tự bảo vệ mình khi con người ta phải đối mặt với nguy hiểm.
Tuy hắn biết chiếc xe này của mình được chế tạo đặc biệt, đồ vật bình thường không thể đập vỡ nó. Nhưng trước khi vật thể không rõ là gì kia bay tới, hắn cũng không dám đánh cược ván này.
Nếu không phải là vật bình thường thì sao?
Ai đảm báo nó sẽ không đập vỡ cửa kính mà nện mình thành bánh bao thịt chứ?
Khi con người đối mặt với áp lực to lớn khó có thể thừa nhận, thường làm ra một số lựa chọn ngu xuẩn.
Két…..
Âm thanh chói tai truyền đến. Đó là tiếng lốp xe ô tô ma sát với mặt đất.
Đột nhiên đầu xe thay đổi phương hướng, thân xe cũng bắt đầu lắc lư. Hai lốp xe kéo dài, một bên lốp xe còn có lúc bị nhấc lên.
Cũng may thời gian lốp xe bị nhấc lên ngắn. Kỹ thuật lái xe của Quan Ý cũng khá tốt, mạo hiểm lái xe đến cách bờ mương ven đường hơn cm thì dừng lại.
Vật thể kia sát qua thân xe của hắn nên không đập trúng vào đầu xe.
Hắn đang chuẩn bị lái xe lùi lại rồi mới đi tiếp, nhưng liền trông thấy một bóng người chạy nhanh về phía hắn.
Không biết vì ánh đèn mờ hay do người kia chạy quá nhanh mà hắn lại không thấy rõ được hình dáng của người kia.
Đợi đến khi người kia cười tủm tỉm đứng bên cạnh cửa sổ xe của hắn, Quan Ý mới giật mình phát hiện, kẻ dám ngăn cản xe mình dĩ nhiên là một trong những người hắn kiêng kị nhất: Đường Trọng.
Đường Trọng gõ cửa sổ xe, nói với hắn câu gì.
Quan Ý do dự một phen, nhưng cuối cùng vẫn hạ cửa sổ xuống, lạnh giọng nói:
- Đường Trọng, mày muốn gì?
- Không muốn gì. Chỉ là muốn tìm Quan Nhị thiếu tâm sự.
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Chỉ vì một người đàn bà đã đá nổ đèn xe của mày mà mày không chịu bỏ qua chuyện này à?
Quan Ý tức giận nói:
- Đây là phong độ của một người đàn ông hả? Tao đã bảo cô ta xin lỗi rồi, mày còn muốn thế nào nữa?
- Chuyện kia tao không để trong lòng. Không chỉ thế, cô ta xin lỗi tao, tao cũng đã sờ mặt cô ta, hai chúng tao không nợ nhau.
Đường Trọng nói.
- Vậy mày tìm tao làm gì?
Quan Ý cười lạnh nói:
- Nếu tao không đoán sai thì chiếc xe trông bình thường đằng sau kia là do mày phái đến đúng không?
- Bọn họ là bạn của tao. Lúc không có chuyện gì làm thường giúp tao bắt cóc hay giết người gì đó.
Đường Trọng cười nói:
- Không làm mày kinh hoảng chứ?
Quan Ý suýt chút thì cười thành tiếng, nói:
- Biết đâu là bị người ta bắt cóc hay giết chết rồi thì sao?
- Không có khả năng.
Đường Trọng nói:
- Bằng mấy cái cấp dưới võ vẽ mèo cào của mày thì không thể làm gì bọn họ.
Đường Trọng cũng không phải nói phét, hắn đúng là rất tin tưởng vào thân thủ của Sét đánh và Hoà thượng. Họ chính là cùng cấp bậc với lão râu dài, chỉ bằng đám phế vật bên người Quan Ý thì làm gì được họ?
- Có thể làm gì hay không, mày rất nhanh sẽ biết.
Quan Ý mỉa mai nói:
- Đường Trọng, tao không thể không nhắc nhở mày, mày chọn sai đối thủ.
- Vậy sao?
Vẻ mặt Đường Trọng nghi ngờ:
- Mày rất giỏi à?
- Người của tao rất nhanh sẽ tới. Mày chạy không thoát được.
Đột nhiên Đường Trọng vươn tay vào trong, túm lấy cổ áo Quan Ý, kéo đầu hắn ra khỏi cửa sổ xe.
Đường Trọng dùng tay còn lại vỗ nhẹ vào mặt Quan Ý, trào phúng nói:
- Sao tao phải chạy? Thật vất vả mới tìm được cơ hội uống trà, nói chuyện phiếm với Quan Nhị thiếu, tao tất nhiên phải vui vẻ mà quý trọng chứ. Ở đây gió lớn, nhiều xe, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh được không?
Quan Ý rất muốn phản đối, nhưng miệng ngập ngừng rồi không nói được tiếng nào.
Bởi vì Đường Trọng đang bóp yết hầu hắn.
- Tao chỉ nói lịch sự vậy thôi chứ không cho mày quyền được phản đối.
Đường Trọng như hiểu rõ ý nghĩ của hắn, cười nói.