Tôn Văn Lâm nói chuyện phiếm với Đường Trọng một lúc rồi bắt đầu báo cáo tình hình phát triển gần đây của công ty.
Đường Trọng xua tay nói:
- Chủ tịch Tôn, những lời ông nói này tôi đều thấy được ở trong bản báo cáo công ty. Tôi biết rõ thành tích mọi người đạt được, lợi nhuận công ty đạt được cũng khiến tôi rất hài lòng. Tôi đã dám đem công ty giao cho ông thì tôi có đủ tín nhiệm với ông. Tôi chỉ xem kết quả, ông phụ trách quá trình, được không?
Có cấp dưới nào không muốn có đầy đủ các quyền của ông chủ? Lại có người quản lý nào không thích ông chủ ở một bên vung tay múa chân?
Không thể không nói, lời này của Đường Trọng đã khiến Tôn Văn Lâm khá cảm động. Tuy hắn biết rõ, có Bạch Tố ở đây thì dù công ty có gió thổi cỏ lay Đường Trọng cũng sẽ biết. Nhưng Đường Trọng uỷ quyền lớn như vậy, vẫn làm cho hắn cảm thấy lựa chọn lúc trước của mình là rất chính xác.
- Nói là nói vậy, nhưng tôi vẫn muốn báo cáo trước mặt ông chủ một lần nữa. Biết đâu ông chủ cao hứng, lại thưởng cho chúng tôi cái gì thì không phải chúng tôi kiếm được lợi lớn sao?
Tôn Văn Lâm cười ha hả nói.
- Thưởng thì tất nhiên là có.
Đường Trọng cũng cười:
- Đợi khi công ty được lên sàn thì tất cả mọi người sẽ được thưởng.
- Đúng vậy. Công ty lên sàn giao dịch thành công chính là phần thưởng lớn nhất đối với chúng ta. Nếu giá cổ phiếu tăng cao thì Hoa Thanh chúng ta sẽ là triệu phú, thậm chí tỷ phú rồi.
- Người khác thì tôi không biết, nhưng tôi biết chủ tịch Tôn nhất định là một trong những tỷ phú đấy.
Đường Trọng cười nói.
Vốn Tôn Văn Lâm là cổ đông cũ của Hoa Thanh, tuy cổ phần của công ty ngày càng phân nhiều người nhưng hắn vẫn chiếm một tỷ lệ khá lớn. Nếu giá cổ phiếu của Hoa Thanh tăng nhanh thì hắn cũng là một trong những người được lợi lớn nhất.
- Vậy thì cảm ơn lời nói tốt đẹp của cậu.
Tôn Văn Lâm cười to nói:
- Giai đoạn thẩm tra đã xong, bên nước Mỹ cũng bắt đầu tiến hành. Trong vòng hai tháng chuẩn bị, chúng ta sẽ đưa ra thị trường chứng khoán Nasdaq của Mỹ. Đây là một bước đi mang tính lịch sử của Hoa Thanh. Tôi cùng Bạch tổng đều hi vọng cậu có thể sang đó lãnh đạo và tham gia nghi thức khai trương.
Đường Trọng nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi sẽ không sang đó. Có ông cùng Bạch tổng sang đó chỉ huy là đủ rồi.
Bây giờ thân phận Đường Trọng khá mẫn cảm, đã có không ít người biết hắn là ‘thái tử Đông Điện’. Nếu như thân phận bị lộ trên thị trường quá nhiều thì không phải việc tốt đối với hắn. Còn nếu ngược lại thì hắn tồn tại trong ngành giải trí sẽ an toàn hơn một chút.
Lại bàn bạc với Tôn Văn Lâm một số chi tiết về việc đưa lên sàn giao dịch một lúc nữa, Đường Trọng liền rời phòng làm việc của Tôn Văn Lâm đi về phòng làm việc của Bạch Tố.
Bạch Tố đóng cửa lại, sau đó đứng ở cửa ra vào, mặt mày đưa tình nhìn Đường Trọng.
Nhớ tới cảnh lần trước hai người tại phòng làm việc hoạt động mạnh, thân thể Đường Trọng có chút nóng lên. Tính kĩ ra thì chính mình đúng là có một thời gian ngắn không chạm qua phụ nữ.
- Chúng ta nói chuyện trước hay làm việc trước?
Đường Trọng cười hỏi.
- Cậu cứ nói đi?
Bạch Tố bước từng bước đến gần Đường Trọng.
- Hay là làm việc trước rồi nói chuyện đi.
Đường Trọng nói:
- Nếu không có người không chuyên tâm thì làm sao bây giờ?
- Cậu mới không chuyên tâm đấy.
Bạch Tố hờn dỗi nói:
- Khi cậu không ở đây, tôi không phải vẫn vậy à?
- Vấn đề là, bây giờ tôi đã tới nha.
Đường Trọng vươn tay, ôm Bạch Tố vào trong lòng, bàn tay to vuốt ve nơi mẫn cảm trên người cô.
- Vừa rồi khi ngồi trên máy bay, thấy một mẩu tin, nói nếu đàn ông thường xuyên làm loại chuyện này thì sẽ khoẻ mạnh, tăng tuổi thọ. Bởi vì việc này sẽ giúp tránh được việc viêm tuyến tiền liệt, hơn nữa còn có thể nâng cao chất lượng tng trùng…
- Chúng ta sinh một đứa con à?
Bạch Tố đột nhiên hỏi.
- Muốn một đứa trẻ hả?
Đường Trọng sững sờ.
Bạch Tố nhẹ thở dài, nói:
- Tôi chỉ nói nói vậy thôi.
- Nếu chị muốn, vậy thì sinh đi.
Đường Trọng hiểu rõ ý nghĩ của Bạch Tố, cười nói.
- Thật sao?
Bạch Tố kích động hỏi.
- Thật.
Đường Trọng gật đầu.
Bạch Tố do dự một lát rồi lắc đầu nói:
- Vẫn là đợi đã. Cậu quá bận, tôi cũng quá bận. Đợi khi công ty đưa lên sàn đi vào quỹ đạo thì chúng ta sẽ suy nghĩ lại chuyện này.
Đường Trọng ôm chặt Bạch Tố vào trong lòng, ôn nhu nói:
- Chỉ cần tôi có thể cho thì tôi đều cho chị.
- Cậu đã cho tôi nhiều lắm rồi.
Bạch Tố cười nói:
- Tình yêu cùng một phần công việc đáng giá phấn đấu cả đời. Đối với một người phụ nữ mà nói, nếu muốn nữa thì đúng là tham lam.
- Tôi cho phép chị tham lam.
Đường Trọng nói.
Tôi cho phép chị tham lam, đây là thuốc kích tình tốt nhất.
Bạch Tố đã sớm động tình, chủ động dâng lên môi thơm của mình.
Gió ngừng mưa nghỉ, Bạch Tố ngồi chổm hổm trên mặt đất giúp Đường Trọng dọn dẹp hung khí gây án. Đường Trọng thì lại thoải mái ngồi ngay ngắn trên ghế, tinh thần sáng láng, không thấy chút mệt mỏi.
Giúp Đường Trọng dọn dẹp chiến trường xong Bạch Tố mới mặc vào đống đồ lót đã rơi xuống gót chân.
Cô ngồi lên ghế của mình. Nếu không phải khuôn mặt đỏ ửng cùng đôi mắt nhu tình thì căn bản không nghĩ rằng vừa rồi cô ở trên người Đường Trọng đã điên cuồng vặn vẹo một hồi.
- Cậu tới chỗ chủ tịch Tôn rồi à?
Bạch Tố hỏi.
- Ừ.
Đường Trọng gật đầu cười:
- Cần phối hợp, mà phải là tích cực phối hợp.
- Tôi hiểu.
Bạch Tố cưng chiều nhìn Đường Trọng, nói:
- Tôi chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở ông ta, công ty này không phải của ông ta. Cậu cũng biết, nếu chỉ để một người quản lý một vương quốc thì sẽ khiến hắn nghĩ rằng mình là vua của vương quốc đó. Trong mắt tôi, ông ta không phải vua mà là cậu.
Đường Trọng biết ý tứ của Bạch Tố. Cô lo lắng Tôn Văn Lâm nắm quyền quá lớn thì sẽ mang đến tổn thất cho công ty, cũng ảnh hưởng đến lợi ích của mình.
- Ông ta nói chuyện công ty chuẩn bị lên sàn giao dịch và mời tôi cùng mấy người sang nước Mỹ. Tôi từ chối.
- Chuyện này không có ý nghĩa với cậu.
Bạch Tố gật đầu nói:
- Với thân phận của cậu thì ít xuất hiện là tốt hơn.
- Ừ. Tôi cũng nghĩ như vậy. Có hai người sang đó rồi thì tôi cũng không còn gì lo lắng. Trong loại chuyện này, hai người còn làm giỏi hơn tôi.
- Thực ra chúng tôi cũng không làm được cái gì, đã có tổ phụ trách công tác đưa công ty lên sàn giao dịch rồi. Bọn họ còn chuyên nghiệp hơn chúng tôi nhiều.
Đường Trọng nhẹ gật đầu nói:
- A Ken thích Lạc Kiệt Băng, chị có biết chuyện này không?
- Vậy ư?
Bạch Tố cười:
- Hai người họ rất xứng đôi.
- A Ken muốn tôi giúp anh ấy làm mai mối.
- Đó là vì anh ấy tín nhiệm cậu.
Bạch Tố nói:
- Tôi thường gặp A Ken nhưng anh ta cũng không nói với tôi chuyện này.
Bởi vì lúc trước Bạch Tố là người đại diện của Hồ Điệp, còn A Ken là chuyên gia tạo hình cho Hồ Điệp nên mọi người ở chung một nhà, quan hệ cũng rất tốt. Nếu A Ken muốn nhờ Bạch Tố giúp hắn mai mối thì Bạch Tố nhất định sẽ không từ chối.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại chọn Đường Trọng, cho thấy trong lòng hắn, địa vị của Đường Trọng còn cao hơn so với vị phó tổng giám đốc công ty là Bạch Tố này.
-Tôi sẽ tìm cô ấy nói chuyện.
Đường Trọng nói:
- Nhưng tôi không biết nhiều về loại chuyện này.
- Cậu không biết làm mai mối cho người khác, chỉ biết làm mai mối cho chính mình thôi.
Bạch Tố trêu đùa.
Lạc Kiệt Băng có chút kích động, bởi vì thần tượng Đường Trọng của cô hôm nay tới công ty. Cô đã thích Đường Trọng rất lâu nhưng lại không có cơ hội tiếp xúc với hắn.
Tuy cô và minh tinh Diệp Ngọc Thu cùng Đường Trọng là nghệ sĩ của cùng một công ty, nhưng Diệp Ngọc Thu không có hợp tác gì với Đường Trọng, nên cơ hội cô nhìn thấy Đường Trọng đã ít lại càng ít. Đường Trọng rất ít tới công ty, ngẫu nhiên đến một lần nhưng lại đi vội vàng, cô chưa kịp chào hỏi thì Đường Trọng đã đi rồi.
- Cô nói xem, tôi có nên tới tìm anh ấy xin kí tên với chụp ảnh không?
Lạc Kiệt Băng ngồi ở bàn làm việc của mình, hỏi người đồng nghiệp tốt bên cạnh.
- Muốn thì đi liền đi.
Đồng nghiệp cười ha hả khích lệ, nói:
- Trên thế giới này còn có chuyện mà cô không dám làm nữa sao?
- Nhưng anh ấy là thần tượng của tôi mà.
Lạc Kiệt Băng nói:
- Lúc đối mặt với thần tượng tôi sẽ khẩn trương, mà khẩn trương thì tôi sẽ không biết nói như thế nào.
- Cô không cần nói, chỉ cần đưa sổ kí tên là được.
Đồng nghiệp nói.
- Ừ nhỉ.
Lạc Kiệt Băng gật đầu.
Đúng lúc này, một người thư kí đi tới, gõ cái bàn của Lạc Kiệt Băng, nói:
- Chị Băng, Đường Trọng tìm chị.
- Cô nói cái gì?
Lạc Kiệt Băng mở to hai mắt.
- Em nói, Đường Trọng tìm chị.
Cô thư kí cười hì hì, nói:
- Thích không? Thần tượng muốn gặp chị nha.
Lạc Kiệt Băng không biết mình đến phòng họp như thế nào. Lúc cô thấy Đường Trọng đang vui vẻ ngồi trên ghế salon nhìn mình, miệng ngập ngừng, không biết nói gì.
- Lạc Kiệt Băng, tới đây ngồi đi.
Đường Trọng ngoắc tay cười.
Lạc Kiệt Băng đến ngồi trước mặt Đường Trọng, nói:
- Tôi không biết nói chuyện, anh đừng trách tôi. Bởi vì anh là thần tượng của tôi nên hiện tại tôi rất khẩn trương.
- Cô nói những lời này rất lưu loát mà.
Đường Trọng khen:
- Ai cũng nói trời đất bao la, lá gan chị Băng lớn nhất, sao lại khẩn trương chứ?
- Ở trước mặt anh tôi sẽ khẩn trương.
Khuôn mặt mập của Lạc Kiệt Băng đỏ ửng:
- Trước mặt người khác thì không.
- A, đây là vinh hạnh của tôi.
Đường Trọng cười nói. Hắn nhìn Lạc Kiệt Băng, vẻ mặt thành thật hỏi:
- Lạc Kiệt Băng, tôi có chuyện muốn hỏi cô.
- Hả? Anh hỏi đi, tôi nhất định biết gì nói đó.
- Cái này…cô có bạn trai chưa?
- Bạn trai? Đó là cái gì?
Lạc Kiệt Băng mê mang hỏi:
- Bạn nam hay đồng nghiệp nam?
- Không phải. Tôi muốn nói là người yêu. Cô yêu mến chàng trai nào chưa?
Đường Trọng hỏi. Càng ngày hắn càng cảm thấy A Ken cùng Lạc Kiệt Băng là một đôi trời đất tạo nên rồi.
- Tôi thích anh.
Lạc Kiệt Băng mặt đỏ ửng, cúi thấp đầu nói.
- Tôi biết cô thích tôi. Ý tôi là…cô có người đàn ông mà cô muốn sống cùng chưa? Tức là, cô gả cho anh ta và anh ta lấy cô đấy.
- Chính là anh.
“………” Đường Trọng cảm thấy đúng là khó mà nói chuyện với những người không bình thường này.
- Cô cảm thấy A Ken thế nào?
Đường Trọng chỉ A Ken đang đứng sau lưng mình xấu hổ, cười hỏi.
- A Ken ư?
Bây giờ Lạc Kiệt Băng mới phát hiện trong phòng còn có một người khác:
- Tên ẻo lả này sao?
- Ai ẻo lả hả? Ai ẻo lả hả? Cô mới là bà đàn ông đấy. Cái cô bà đàn ông chết tiệt này.
A Ken tức giận đến giơ chân. Giới tính của hắn như trăng sáng, không hiểu sao trăng sáng lại chiếu mương máng.
- Anh là ẻo lả. Anh ra ngoài thử hỏi xem, ai bảo anh không phải ẻo lả thì tôi chặt đầu cho hắn làm cầu đá.
- Cô là bà đàn ông. Không cần hỏi thì ai cũng biết cô là bà đàn ông.
- Ẻo lả, có giỏi thì anh nhắc lại lần nữa? Có tin tôi sẽ đánh anh hay không?
- Đến đi, đồ bà đàn ông….
Vì vậy, trước mặt Đường Trọng, hai người ghét nhau nhanh chóng ôm cùng một chỗ lăn trên ga giường…à không, lăn trên thảm nhà.