Ôn Nhã lên xe của cô xong cũng không bảo lái xe đi luôn.
Cô không mở miệng, tất nhiên tài xế không dám tự quyết định.
Cô ngồi đó im lặng và chờ đợi, chờ đợi người khách mà cô tin chắc sẽ tới.
Vệ sĩ ngồi ở vị trí ghế lái phụ cũng rất hiếu kỳ. Hạng người gì lại khiến tiểu thư Ôn Nhã phải ngồi chờ một thời gian dài như vậy chứ? Phải biết quan niệm thời gian của cô rất mạnh, ghét nhất là người tới muộn, dù là có lý do gì đi nữa. Lần trước có một vị bá tước rất có ảnh hưởng hẹn gặp cô, đến muộn hai phút, cô liền không theo tiếp đón, lập tức rời đi.
- Cộc cộc...
Cửa kính được người gõ vang.
Ôn Nhã quay sang nhìn, thấy bên ngoài có một người thanh niên nam được cười thản nhiên.
Vệ sĩ nhìn về phía Ôn Nhã, chỉ cần thấy trên mặt cô hơi không vui thì hắn sẽ nhảy xuống xe, đuổi ngay người thanh niên đang có ý đồ quấy rầy kia đi.
- Để hắn vào đi.
Ôn Nhã nói.
- Vâng thưa tiểu thư.
Vệ sĩ nghĩ may mà vừa rồi mình không tự cho là thông minh mà hành động quá khích. Hóa ra người thanh niên này chính là người khách mà tiểu thư đang chờ.
Vệ sĩ nhảy xuống xe, chủ động mở cửa giúp Đường Trọng, ra hiệu mời vào.
Đường Trọng gật đầu cảm ơn, sau đó mới tiến vào chiếc xe đặc chế cực kỳ xa xỉ này.
Hai người đồng thời ngồi ở ghế sau. Đánh giá gần cô gái này lại khiến Đường Trọng có một cảm giác kinh ngạc vì vẻ đẹp.
Trước kia hắn nghe Augustine nói nguyện vọng lớn nhất của mình là bắn tinh tinh của mình vào tử cung của cô gái này, hắn còn cảm thấy Augustine này đúng là một tên không có lý tưởng.
Một người đàn ông, lý tưởng nhân sinh của hắn sao lại có thể là ngủ với một cô gái chứ?
Hiện tại xem ra hắn đúng là rất có chí cầu tiến.
- Tiểu thư Ôn Nhã...
- Chúng ta không thân quen như vậy.
Agnes Ôn Nhã nói tiếng Anh cắt lời Đường Trọng.
- Anh nên gọi tôi là tiểu thư Agnes.
- Được rồi, tiểu thư Ôn Nhã, tập tục của người Trung Hoa chúng ta chính là đối xử với bạn bè thì phải cố gắng gọi tên thân thiết nhất của cô ấy. Nếu cô không ngại thì tôi có thể gọi cô là Ôn Nhã... Cái tên này đúng là có phong cách của người Trung Hoa chúng tôi.
- Tôi ngại đấy.
- Tiểu thư Ôn Nhã, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt phải không?
- Không sai.
- Thực cảm kích cô đã tới cổ động cửa hàng nhãn hiệu Angel khai trương. Đây là vinh hạnh của toàn bộ hãng Angel chúng tôi.
- Anh hẳn phải biết tôi tới đây vì cái gì?
Cô gái này nói giọng lạnh như băng, dường như có oán khí rất lớn đối với Đường Trọng.
- đúng vậy. Augustine thật sự là bạn tốt của tôi.
Đường Trọng cảm thán.
- Bạn sao?
- Bạn mà.
Agnes Ôn Nhã cười trào phúng, nói:
- Đường Trọng, rốt cục anh muốn lấy gì từ hắn đây?
Đường Trọng cũng cười theo, nói:
- Không ngờ tiểu thư Ôn Nhã lại phát âm tên của tôi chuẩn như thế... Chắc cũng tốn công lắm nhỉ?
- Tất cả tư liệu xuất thân của anh tới giờ đều đặt trên bàn tôi.
Agnes Ôn Nhã nói:
- Còn có cả người nhà và phụ nữ của anh nữa.
- Tôi cảm thấy giống như không được người ta tôn trọng lắm thì phải.
Đường Trọng nói.
- Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi.
Agnes Ôn Nhã nói.
- Tôi đã nói chúng tôi là bạn bè mà.
- Bạn bè? Bạn bè mới gặp một lần à? Hao phí nhiều tiền tài và quan hệ như vậy để giúp một người bạn sao?
Agnes Ôn Nhã không tin. Anh tưởng tôi là kẻ ngốc chắc?
- Đúng vậy, đó không phải là chuyện bạn bè nên làm sao?
Đường Trọng nói.
- Nếu anh tiếp tục có thái độ như vậy thì tôi nghĩ cuộc nói chuyện của chúng ta xong rồi.
- Đúng vậy. Đề tài này quá nặng nề. Tôi cũng hiểu là chúng ta nên đổi đề tài. Đúng rồi, tiểu thư Ôn Nhã, cô có vừa lòng với quần áo trong cửa hàng của chúng tôi không? Về sau chỉ cần có thiết kế mới, tôi sẽ bảo bọn họ liên hệ với cô trước tiên. Dù sao thì cô cũng là hội viên VIP đầu tiên của Angel mà...
Đường Trọng cười ha hả nói.
Agnes Ôn Nhã nhìn Đường Trọng hơi đăm chiêu. Cô cảm thấy mình đã nghiên cứu thấu người đàn ông này nhưng lúc gặp mặt thật thì mới phát hiện ra mình không hiểu gì về hắn cả.
Hắn rất giỏi thay đổi!
Mà quan trọng hơn đó là hắn không biết xấu hổ. Gặp chủ đề mình không muốn đối mặt liền vòng vo trốn tránh không ngừng.
- Tại sao anh lại thúc đẩy hắn như vậy? Anh có biết làm thế có thể hại chết hắn không?
Ánh mắt Agnes Ôn Nhã lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, giọng điệu không tốt hỏi.
Phụ nữ một khi nghiêm túc thì phải đối đãi cẩn thận.
Vẻ tươi cười trên mặt Đường Trọng mất dần, giống như dùng thái độ thật nghiêm túc đối thoại với người đối diện vậy.
- Cô cảm thấy hắn là loại người thế nào?
Đường Trọng hỏi.
- Một kẻ điên.
Agnes Ôn Nhã nói gì chút do dự.
- Không sai, hắn là một kẻ điên.
Đường Trọng gật đầu:
- Đối với một kẻ điên, trừng phạt lớn nhất là gì?
- Bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.
Agnes Ôn Nhã nói.
- Không phải là bị nhốt vào bệnh viện tâm thần mà là mất cả đời bên trong bệnh viện tâm thần.
Đường Trọng bổ sung.
- Thời gian dài, tất cả mọi người sẽ không hoài nghi nữa. Hắn chính là một kẻ điên, một người bị bệnh thần kinh... Đây mới là chuyện đáng buồn nhất.
- Nếu như vậy thì vì sao lại không cho hắn một cơ hội chứ?
Đường Trọng hỏi lại:
- Để hắn đi tranh đi cướp, đi giết người, đi chịu dao chém cũng được... Cuộc sống như thế không phải sẽ phong phú hơn một chút sao?
- Hắn sẽ chết.
- Sao cô biết chắc thế? Trước khi hắn chết mà cô lại biết là hắn nhất định sẽ chết à? Vì sao không phải là giết sạch đối thủ của hắn?
- Không có khả năng. Hắn không có phần thắng.
- Trên thế giới này, không có chuyện gì là không có khả năng cả.
Đường Trọng cười lạnh:
- Lại nói, Augustine vẫn còn có ưu thế.
- Ưu thế gì?
- Bởi hắn là một kẻ điên.
Đường Trọng cười.
- Tất cả mọi người đều sợ kẻ điên.
- Anh cũng là một kẻ điên.
Agnes Ôn Nhã nói:
- Đổ vốn lên người một kẻ điên, người như vậy không điên thì là cái gì?
- Đúng vậy, tôi cũng điên. Cho nên tôi và Augustine vừa gặp đã như quen biết trước.
Đường Trọng không phủ nhận.
- Đây là một thế giới điên cuồng, mỗi ngày điên một chút thì cuộc sống mới có thể tốt đẹp hơn một chút.
- Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Anh muốn thu lại gì từ hắn?
- Tôi chưa từng nói với cô...
- Chúng ta mới gặp mặt lần đầu tiên.
- Đúng thế, tôi quên mất. Tôi với tiểu thư Ôn Nhã mới gặp mà như đã quen từ lâu, giống như biết nhau cả mấy chục năm rồi vậy... loại cảm giác này thực sự hiếm thấy.
-...
Agnes Ôn Nhã thật sự tức giận. Cô thèm vào mà quen biết tên khốn kiếp này mấy chục năm.
Mà loại cảm giác này sao lại hiếm thấy chứ? Không phải anh vừa nói là gặp Augustine cũng cảm thấy như đã quen từ lâu sao?
- Tôi muốn xây dựng một dòng tộc giàu có.
Đường Trọng cười nói:
- Một dòng tộc có sức ảnh hưởng ra thế giới.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó à?
Đường Trọng nghĩ ngợi:
- Thời điểm đó hẳn sẽ không có người dám bức hiếp tôi nữa đúng không?
-...
- Có khả năng cô đã biết, từ nhỏ tôi đã bị người khác bức hiếp, cả ngày để bị người kêu đánh kêu giết. Tôi thật sự bị dọa sợ rồi. Từ lúc rất nhỏ, rất nhỏ tôi đã hiểu được một đạo lý, còn sống đúng là một chuyện rất gian nan. Cho nên tôi phải không ngừng mạnh mẽ lên, mạnh mẽ đến mức không ai dám động vào tôi. Thế tôi mới có cảm giác an toàn... Vì để buổi tối ngủ ngon một chút, tuổi trẻ đành phải vất vả một chút vậy.
- Anh hy vọng Augustine sẽ trở thành người giống anh sao?
- Chúng tôi là người cùng chung chí hướng.
Đường Trọng nói.
- Nhiều người thì sức càng mạnh, càng đáng sợ hơn. Tiểu thư Agnes Ôn Nhã, hay là cô gia nhập với chúng tôi đi? Cô xem, tôi và cô vừa gặp đã như quen biết trước, hơn nữa giữa chúng ta lại có nhiều tiếng nói chung như vậy... Trước kia có phải cô cũng hay bị người ta ức hiếp không? Hiện giờ cô có bị người đàn ông xấu xa nào lừa gạt không? Chúng ta có thể trả thù giúp cô, kết quả nhất định sẽ khiến cô vừa lòng.
- Tôi toàn đi ức hiếp kẻ khác.
Agnes Ôn Nhã nói.
- Ha ha ha...
Đường Trọng xấu hổ cười cười, nói:
- Tôi đã nói là chúng ta vừa gặp mà như đã quen từ trước mà. Cùng chung chí hướng rồi. Tôi rất thích có bạn bè có năng lực ức hiếp người khác, lại là mỹ nữ nhà giàu cơ to đấy.
Đường Trọng vươn tay với Agnes Ôn Nhã, nói:
- Tiểu thư Ôn Nhã, hoan nghênh cô gia nhập.
Agnes Ôn Nhã nhìn Đường Trọng, giống như đang nhìn một người ngoài hành tinh. Trên thế giới này lại có loại đàn ông thế này à?
Augustine so với hắn, không phải là người bình thường một trăm phần trăm sao? Hiện giờ nhớ lại, gia tộc Augustine đưa hắn vào trại an dưỡng đúng là oan cho quá.
Mười giây...
Một phút đồng hồ...
Hai phút...
Đường Trọng đợi nhưng Agnes Ôn Nhã không đưa tay tới.
- Con đàn bà thối. Đừng cho là tôi phải xin xỏ cô. Tôi đang cho cô một cơ hội có tiềm lực vô hạn thôi. Giờ cô không biết nắm lấy, về sau có ôm đùi tôi khóc mà cầu khẩn cũng vô ích. Tôi tuyệt đối sẽ không mềm lòng, cho cô thêm cơ hội đâu.
- Anh nói cái gì?
Agnes Ôn Nhã hỏi. Vừa rồi Đường Trọng ha ha một tràng tiếng Hoa, cô căn bản nghe không hiểu gì.
- Tôi nói là tiểu thư Ôn Nhã có thể nên suy nghĩ đề nghị của tôi một chút. Cô hẳn có thể cảm nhận được thành ý của tôi.
- Hi Phổ, vừa rồi hắn nói gì đó?
Agnes Ôn Nhã nói với tài xế phía trước:
- Tôi quên nhắc anh, tài xế của tôi hiểu sáu ngoại ngữ. Trong đó bao gồm cả Hoa ngữ. Cho nên tôi hy vọng là vừa rồi anh không mắng tôi đấy.
- Con đàn bà thối, đừng cho là tôi đang cầu xin cô. Tôi đang cho cô một cơ hội có tiềm lực vô hạn. Hiện giờ cô không nắm bắt tôi, về sau có ôm đùi tôi cầu xin cũng vô ích. Tôi sẽ không mềm lòng, tuyệt đối không cho cô thêm một cơ hội đâu... Ý đại khái là như vậy.
Vẻ mặt Agnes Ôn Nhã lạnh như băng, nói:
- Đây chính là thành ý của anh đó sao?
trả lời rất lãnh đạm.