Tuy rằng ngày đêm bận rộn, đầu óc Ngọ Duy Trung vẫn có một chỗ trống rỗng.
Có một ngày nắng gắt, Ngọ Duy Trung đi không quá vài bước mồ hôi như mưa, hắn vô tình đi qua đường lớn, nhìn thấy Quý Lộng Xuân đang khiêng hòn đá từ bên này khiêng đến bên kia.
Hắn chớp chớp mắt tưởng mình nóng quá nhìn lầm, đi đến gần hơn mới nhìn rõ đúng là Quý Lộng Xuân, y căn bản khiêng không nổi hòn đá, đi xen lẫn trong đám thợ công nhân tráng kiện.
“Lộng…… Lộng Xuân?”
Quý Lộng Xuân vỗ vỗ thắt lưng, thở hồng hộc, toàn thân đều là mồ hôi, khiêng một khối đá đến chỗ đốc công, quay lưng mới phát hiện Ngọ Duy Trung.
“Ngọ…… Ngọ đại thiếu gia.” Quý Lộng Xuân giật mình, vội vàng vấn an.
Ngọ Duy Trung khí giận công tâm, chuyện này là sao, hắn không phải giúp y trả nợ xong hết rồi sao? Y vì sao còn làm loại việc vất vả như vậy?
“Đây là chuyện gì? Ngươi không phải trả hết nợ nần rồi sao?”
Ngọ Duy Trung thô lỗ kéo y đến một chỗ có bóng mát. Quý Lộng Xuân mặt phơi nắng đến đỏ, có chỗ bị tróc da, hắn đau lòng cực kỳ.
Đốc công lúc này đến gọi Quý Lộng Xuân tiếp tục làm việc, Ngọ Duy Trung hung hăng quét mắt liếc nhìn đốc công kia, hắn là nhất nhị phú thương ở đây, đốc công vừa nhìn liền nhận ra hắn, cúi người nịnh nọt: “Ngọ đại thiếu gia như thế nào đến đây?”
“Không có việc gì, ta phải cùng Lộng Xuân nói chuyện, thời tiết nóng như vậy, ngân lượng này cho các ngươi uống chút trà, làm giảm bớt nóng nựa.”
Ngọ Duy Trung cũng không thèm nhìn tới liền từ túi xuất ra một lượng bạc, đốc công ánh mắt tỏa sáng, kia một lượng bạc, bọn họ cần phải làm rất nhiều việc mới kiếm được a.
Hắn hấp tấp thu ngân lượng vào tay áo, hiện tại Ngọ Duy Trung phải cùng Quý Lộng Xuân nói bao lâu, hắn cũng không để ý, hét lớn gọi các công nhân khác uống trà đi.
Ngọ Duy Trung lấy ra khăn tay sạch sẽ giúp Quý Lộng Xuân lau mặt, có một công nhân đi ngang qua mở miệng nói chuyện hạ lưu: “Dục, Quý Lộng Xuân động tay chân không chịu cho chúng ta sờ một chúng, gặp công tử, chân đều tự mở ra. Lúc này ngươi giúp ta lau, ta giúp ngươi lau, lau lau, đợi lát nữa người đều lau đến lên giường.”
Quý Lộng Xuân tức giận đến cả người phát run, y bộ dạng đẹp tới chỗ này bị các công nhân khác gây chuyện, lúc đầu thì hỏi han ân cần giúp y nâng các tảng đá, coi như đáo với y hảo nhưng loại người này y từng gặp qua, những người này lấy lòng thế nào không lâu cũng sẽ ác ngôn chỉ trích y, nói về y không chút đứng đắn, hạ lưu đến y không nhịn được.
Quý Lộng Xuân cuẩn bị sẽ chửi ầm lên, âm thanh trầm thấp của Ngọ Duy Trung đã trền đến, âm ngoan uy hiếp người nọ một chút.
“Miệng thối của ngươi nếu không nói được tiếng người thì về sau cũng đừng mơ tưởng có thể tìm được người để thương. Nếu ta mà nghe được chút lời ngươi vừa mê sảng nói, ta cam đoan ngươi sẽ phi thường hối hận khi truyền ra tin loạn thất bát tao này.”
Người nọ lập tức im miệng, dù sao Ngọ Duy Trung tại vùng này thế lực không thể xem nhẹ, không thể đắc tội hắn.
Người nọ rớt cuộc đi rồi. Ngọ Duy Trung quay đầu lại nhìn Quý Lộng Xuân, phát hiện y gầy yếu một vòng lớn, làm loại việc nặng nhọc này, Quý Lộng Xuân mệt mỏi thân thể về đến nhà lại không ăn ngủ thường xuyên, bởi vậy mới gầy như thế.
“Như thế nào lại gầy đến như vậy? Ngươi xem, mặt ngươi đều bị tróc da. Vì cái gì phải làm việc vất vả này? Ngân lượng ta đều thay ngươi trả hết rồi, không phải sao?”
Quý Lộng Xuân ấp a ấp úng trong chốc lát, mới không cam lòng nói thật: “Ngươi thay ta trả nợ, nhưng chẳng khác này là ta mượn tiền ngươi, đương nhiên phải nhanh làm việc kiếm ngân lượng trả cho ngươi.”
“Ta lại không vội!” Lấy thân phận Ngọ Duy Trung, mấy trăm lượng hắn mới không thèm để trong mắt, càng không thể thúc giục y, y như vậy là muốn hai ngươi phân rõ quan hệ sao?
“Ngươi không vội hay là không muốn!” Quý Lộng Xuân nói được càng đúng lý hợp tình.
Y dùng tay áo lau mồ hôi, ngay cả tay áo đều bị bẩn, dù trên hắn xinh đẹp thế nào nhưng thêm vào vết bẩn khó coi, mỹ mạo như tiên đều bị chính y phá hư.
Y là mỹ nhân xinh đẹp, không phải phải ngồi nhàn ở nhà, chờ nam nhân ham sắc đẹp dâng trân bảo đến tay sao?
Nói trở lại, nếu nói theo cá tính Quý Lộng Xuân, hiện giờ không chỉ là nhà bốn bức tường mà nghèo đến hai bàn tay trắng.
Tính tình y cũng như tảng đá a, làm cho Ngọ Duy Trung tức giận đến chết khiếp, so với Ngọ Chí Hiếu hay làm chuyện ngu xẩn còn sinh khí hơn, vì sao Quý Lộng Xuân thông minh như vậy lại chuyên làm chuyện ngu xuẩn cho hắn tức giận?
“Không cần ngươi trả, ngươi lại đây cho ta.”
Một chút tiền lẻ đó hắn mới không cần, Ngọ Duy Trung kéo Quý Lộng Xuân lại, không thể tưởng được Quý Lộng Xuân sắc mặt buồn bả, dùng sức kéo tay ra, thanh âm cũng trầm xuống.
“Không cần là có ý tứ gì?”
Nói y không cần trả tiền, sắc mặt lại trở nên khó coi như vậy? Người khác nghe được không cần trả tiền không phải đều vô cùng vui vẻ sao? Chỉ riêng co hắn là bày ra sắc mặt này cho chủ nợ xem.
“Không cần là có ý tứ, ý tứ chính là không cần trả.” Xem sắc mặt y vẫn còn khó coi, Ngọ Duy Trung chậm rãi kéo hắn về, luận cá tính, tính tình, hắn không thể nhượng Quý Lộng Xuân một chút.
“Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghỉa, trên đời này không có chuyện bữa cơm miễn phí! Nếu có, bình thường nếu là có làm chuyện xấu!”
“Ta làm chuyện xấu? Ngươi cũng không phải nữ nhân, không nằm trong phạm vi háo sắc!” Ngọ Duy Trung rống lên đáp lại.
Quý Lộng Xuân sửng sốt, lập tức mất mặt, cắn môi thấp giọng nói: “Kia…… cũng đúng.”
“Huống chi còn nhiều nữ nhân ham muốn ta, ta cũng không cần ngủ với nam nhân!”
Đại khái chữ ‘ngủ’ làm cho Quý Lộng Xuân có điểm quẫn, mặt y hơi hơi đỏ lên, hàm hồ gật đầu. Ngọ Duy Trung nói quá lớn tiếng, y sợ người khác nghe hiểu, đành phải ấp úng gật đầu.
“Ân, ta…… ta hiểu rồi.”
“Cho nên không được đến đây nữa, tay ngươi đều bị thô.” Như là mang theo yêu thương, Ngọ Duy Trung lại kéo bàn tay hắn, ôn nhu xoa những chỗ khô ráp.
Quý Lộng Xuân bị Ngọ Duy Trung kéo đến Ngọ gia, y cả người hôi thối, quần áo rách nát. Khi vào Ngọ gia tất cả tôi tớ đề mở mắt lớn nhìn y, làm cho mặt y đều đỏ. Thân quần áo của y so với người hầu ăn mặc còn muốn thua xa.
“Buông ra mau, làm như dắt tiểu hài tử, khó coi chết được. Ít nhất cũng cho ta về nhà tắm rửa đã, đổi quần áo sạch sẽ hơn.”
Bởi vì làm thô công khiêng đá cho nên Quý Lộng Xuân mặc chính là quần áo rách nát trong nhà, nào biết hôm nay Ngọ Duy Trung kéo qua Ngọ gia, thật là mất mặt.
“Không cần, nhà ta cái gì cũng không thiếu, quần áo cùng nước ấm, ta gọi Diệu Tử giúp ngươi chuẩn bị.”
Ngọ Duy Trung nói thật thoải mái, Quý Lộng Xuân ngược lại giận.
“Chúng ta quan hệ là cái gì? Ta mặc quần áo nhà ngươi, tắm nước ấm nhà ngươi, người khác không biết còn rằng ta……” Y nhất thời nhanh miệng, còn chưa nói dứt lời mặt đã thật đỏ.
Ngọ Duy Trung là người thông minh vừa nghe liền hiểu được Quý Lộng Xuân nguyên bản là muốn nói cái gì, hắn hì hì cười trộm, Quý Lộng Xuân xấu hổ không dám nói, hắn lại càng muốn trêu y một phen.
“Người ngoài không biết còn tưởng rằng ngươi đã ngủ cùng ta, có đúng không?”
“Phi, cái gì có ngủ hay không, thật…… thật khó nghe.” Quý Lộng Xuân trừn mắt liếc hắn một cái, Ngọ Duy Trung ngược lại bị trừng mà vui.
Diệu Tử lập tức giúp Quý Lộng Xuân chuẩn bị y vật mới, ở mộc dũng đổ đầy nước ấm để cho y tắm rửa. Bởi vì cả người y thật sự thối quá, cho nên Quý Lộng Xuân chung quy thỏa hiệp, ở Ngọ gia tắm rửa thư thư phục phục tắm nước ấm.
Mới đứng dậy mặc xiêm y, Diệu Tử đã dâng chén trà hoa cúc đến. Quý Lộng Xuân sờ cái chén, nước trà đúng là mát lạnh,, Ngọ Duy Trung nhìn y cười, cười đến khoái chí.
Hừ, trời nóng như vậy lại có thể mang băng ra đãi khách, Ngọ Duy Trung có bao nhiêu phú quý? Thật đáng ghét. Quý Lộng Xuân thì thào một tiếng: “Cũng thật có tiền.”
Người giàu vào mùa đông sẽ mua chút băng tồn trong nhà, đặc chế xây một hầm chứa băng, đợi khi mùa hè đến, dùng chút băng thả vào trong trà, càng làm tăng phong vị. Bất quá đây chỉ có kẻ lắm tiền mới hưởng, Quý Lộng Xuân tuy rằng biết nhưng vẫn uống qua trà hoa cúc ướp lạnh.
“Thế nào?”
Quý Lộng Xuân diện vô biểu tình gật đầu, uống thật hảo. Y hét một tiếng Diệu Tử lại dâng thêm một ly, thật là lạnh lẽo thấu tâm làm cho thời tiết nóng nực đều tan hết, hai ngày trước không ăn uống hôm nay đều ăn bù lại.
Quý Lộng Xuân ở Ngọ gia ăn bữa tối, Ngọ Duy Trung cũng cho người thỉnh Quý Oánh Hạ đến. Chỉ thấy Ngọ Chí Hiếu vẻ mặt vui sướng. Dùng qua bữa tối, Ngọ Duy Trung còn lấy một bình rượu bảo nhưỡng của Ngọ gia – Mai Hương, cho bọn họ nếm thử một chút.
Rượu Mai hương có màu hổ phách, ánh trăng chiếu vào lộ ra ánh sáng nhạt, những cánh hoa mai nhu mềm làm bạn cùng rượu, giống như tuyết trắng rơi nhẹ nhàng. Quý Lộng Xuân uống một ngụm, mùi Mai Hương phảng phất, say lòng người không thôi.
Bởi vì hảo uống, Quý Lộng Xuân trong lúc vô tình uống thật nhiều rượu, rượun ày không có chút vị rượu, hương ngọt lái quá mức mê người, y vừa nói chuyện một bên uống rượu, bất tri bất giác một bình rượu cứ như vậy uống hết.
Quý Lộng Xuân đứng lên, chỉ thấy mặt trăng trên trời biến thành vài cái, ánh trắng chiếu lên đám mây phía Đông đang trôi, phía Tây trôi trôi, ngay cả trước Ngọ Duy Trung trước mặt cũng phân thành mấy người.
“Ca ca say……”
“Ta…… ta không có say!” A Hạ nói y say? Y mới uống một bình nhỏ như vậy, sao có thể say!
Nhưng Quý Lộng Xuân đi đường ngã trái ngã phải, còn lộ vẻ mặt sung sướng ngây ngô cười, thậm chí khống chế không được miệng cứ cười hả hả, tạo ra những âm thanh ngu xuẩn, nghe như tiểu hài tử vậy.
“Ca, âm thanh ngươi cười thật đáng yêu……”
Cái gì đáng yêu? Đó là để hình dung cô nương! Quý Lộng Xuân không hờn giận muốn nhíu mày, làm cái miệng càng phát ra tiếng cười đáng yêu, thế nào dừng cũng không được.
“Ta dìu hắn đến phía sau sương phòng. A Hạ, ngươi cứ ở đâu ngụ qua đêm đi.”
Ngọ Duy Trung một tay giữ Quý Lộng Xuân, cước bộ
Ngọ Duy Trung một tay sam trụ Quý Lộng Xuân, Quý Lộng Xuân cước bộ không xong, đành phải phản thủ ôm lấy Ngọ Duy Trung, còn đem mặt các ở vai hắn thượng, miệng mơ hồ không rõ nói đích có thể là cám ơn, nhưng nghe đứng lên như là Tiểu cô nương bị người đùa khi đích ngây ngô cười thanh.
“Nguyên lai ngươi uống rượu sẽ cười?”
“Ngươi bộ dáng rất tốt sao.” Đáp phi sở vấn, Quý Lộng Xuân nhìn Ngọ Duy Trung bắt đầu nói những lời không rõ nghĩa: “Ngươi…… ngươi có hay không ây yếm qua cô nương?” Quý Lộng Xuân hỏi, cúi đầu nhìn bàn tay thô ráp của mình, vội vàng nắm thành nắm tay, như vậy sẽ không bị Ngọ Duy Trung nhìn thấy. Y hoàn toàn toàn dựa vào Ngọ Duy Trung, làm cho chính mình cảm thụ sợi tóc hắn mềm nhẵn, không nói không nên lời cảm giác của nam nhi.
“Thật không có.”
Quý Lộng Xuân bị Ngọ Duy Trung kéo đi nhưng Ngọ Duy Trung trả lời y chính là dựng thẳng lỗ tai mà nghe, y lại hỏi vấn đề cá nhân —- loại vấn đề này lúc y thanh tỉnh nhất định sẽ không hỏi, vấn đề tư ẩn như vậy dường như y thật để ý Ngọ Duy Trung.
“Vì cái gì không có? Ngươi tuổi tác cũng không nhỏ, bộ dạng anh tuấn, lại có tiền tài, vì cái gì không có?”
Ngọ Duy Trung nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thật sự trả lời vấn đề của con ma men này.
“Không có chân chính thích cô nương nào cả, cho nên không cưới.”
“Kia…… kia muốn điều kiện gì mới thích?”
“Bộ dạng đẹp, còn phải có cá tính. Bởi vì cá tính ta cũng không hảo, vạn nhất nàng nhẫn nhục chị đựng, sống không được vui vẻ, dài lâu cũng sẽ chán.”
“Phải…… phải thật đẹp?” Quý Lộng Xuân rõ ràng không nghĩ sẽ nói câu này nhưng y giờ phút này như mụ mị mà nói ra, rõ ràng chán ghét người khác nói y đẹp nhưng không các nào khống chế hỏi: “So với ta có đẹp không?”
Ngọ Duy Trung cười lộ ra răng trắng, Quý Lộng Xuân nguyên bản cảm thấy chính mình hỏi vấn đề thật ngốc, nhưng iện tại bởi vì Ngọ Duy Trung đối y tươi cười, y đột nhiên thấy mình không ngốc, Quý Lộng Xuân ngây ngô cười theo, hai tay ôm lấy Ngọ Duy Trung càng nhanh.
“So với ngươi còn thua.”
Nghe được Ngọ Duy Trung trả lời trong nhát mắt, Quý Lộng Xuân vui sướng vô cùng thiếu chút nữa cười đến nứt miệng. Bởi vì thật vui nên Ngọ Duy Trung nói cái gì y đều nghe theo, bảo y nhắc chân, y liền nhắc chân bước qua tảng đá, thân thủ đây cửa phòng, y khoái hoạt ngã lên giường, đối Ngọ Duy Trung mà noíhom nay y cười xinh đẹp nhất.
Ngọ Duy Trung cả người chấn động giống như bị thiên lôi đánh trúng, ánh mắt thâm trầm, Quý Lộng Xuân cởi bảo quần áo mình hảo nhanh, toàn thân trở nên nóng quá.
“Tay của ta trở nên hảo thô……” Quý Lộng Xuân lại nghĩ đến bàn tay thô ráp của mình, y đán thường mở bàn tay ra cho Ngọ Duy Trung nhìn tay thô thế nào.
“Ta sai người làm chút dầu vừng dưỡng cho ngươi thoa, hai ngày nữa sẽ đỡ.”
“Ác!” Quý Lộng Xuân lại giống cái đầu đất cười hì hì không ngừng, vỗ vỗ bên cạnh đích vị trí: “Ngươi có thể ngủ bên này.”
Ngọ Duy Trung nằm xuống, hai người liền nhìn nhau, Quý Lộng Xuân lại bắt đầu loạn nói chuyện, khen ngợi Ngọ Duy Trung bộ dạng nhiều anh tuấn, nhìn thật tốt, lăn qua lộn lại đều vài câu này, nói cho đến Ngọ Duy Trung cũng cười lên.
“A, không được…… Hiếu Hiếu, không được mà! Ca ca ta biết được, nhất định sẽ đánh chết ngươi!”
Vách phòng cách vách truyền đến âm thanh Quý Oánh Hạ cùng Ngọ Chí Hiếu, ngay cả âm thanh nuốt khẩu dịch của Ngọ Chí Hiếu cũng nghe rõ ràng.
“A Hạ, chúng ta đã lâu không làm cái kia, hơn nữa ca ca ngươi say thành như vậy, đã ngủ rồi, hắn sẽ không biết đâu.”
Quý Huỳnh Hạ chần chờ một chút, Quý Lộng Xuân thật sự say đến lợi hại, nếu thần trí y thanh tỉnh như thế nào sẽ thả cho hắn cùng Hiếu Hiếu một chỗ? Cho nên đây đúng là thời cơ cùng Hiếu Hiếu…… huống chi từ khi theo ca ca về, bọn họ thật sự rất lâu rồi không có làm, nói hắn không muốn là gạt người.
“Ngươi nghĩ lung tung cái gì, còn nghĩ loạn ta sẽ không để ý đến ngươi.” Tuy nói vậy nhưng âm thanh Quý Oánh Hạ trở nên kiều diễm nhưng mang chất ngọt vào, không bao lâu chợt nghe một trận âm thanh thoát y phục.
“Thấy ngươi, bảo ta không nghĩ loạn thật là khó a!” Ngọ Chí Hiếu gấp gáp nói.
Cách vách Quý Lộng Xuân mặc dù say đến lợi hại nhưng cũng nghe âm thanh bọn họ y khiếp sợ mở lớn miệng, bị mùi rượu làm choáng đầu óc trong chốc lát mới rốt cuộc hiểu được bọn họ muốn làm gì, y muốn đứng lên, vừa đứng chân liền nhuyễn, ngược lại ngã trên ngươi Ngọ Duy Trung, Ngọ Duy Trung ôm lấy y, không cho y xuống giường.
“Thả ta xuống, bọn họ…… bọn họ……” Quý Lộng Xuân kinh hãi, vội vàng muốn đi ngăn Quý Oánh Hạ làm ra chuyện ngu xuẩn.
Ngọ Duy Trung ôm không cho y đi. Quý Oánh Hạ nếu bồi Chí Hiếu ngủ hắn sẽ không khóc nháo nữa, này cũng xem như cách tốt, chỉ cần thân thể xuẩn đệ thỏa mãn, mấy ngày tới nhất định cười hì hì.
“Ngươi say, ngoan ngoãn ngủ, đừng nháo.”
Ngọ Duy Trung cố trụ thân hình Quý Lộng Xuân không cho y xuống giường, y say rượu toàn thân vô lực, lại ngửi được mùi thơm cơ thể nam tính, thân mình mạnh mẹ rốt cuộc cũng mềm yếu ra.
Ngọ Duy Trung cố gắng dùng sức bám chặt y, giúp Ngọ Chí Hiếu cách vách thực hiện được âm mưu, Quý Lộng Xuân tức giận đánh vào ngực hắn, Ngọ Duy Trung hừ một tiếng vẫn không buông hai tay.
Quý Huỳnh Hạ ở cách vách phòng nghe thấy được, hỏi: “Giống như có thanh âm?”
Ngọ Chí Hiếu đang thoát y phục của Quý Oánh Hạ, cho dù trời có sập xuống hắn cũng không muốn quản, hắn không thèm trả lời.
“Chắc là con chuột thôi.”
“Ân, Hiếu Hiếu……”
Hai người hôn môi, âm thanh hôn nhau không ngừng vang. Quý Oánh Hạ bị hắn khiêu khích cả người đầy nhiệt, bắt đầu hừ ra giọng mũi, Ngọ Chí Hiếu vươn tay khiêu khích u mật ngọt ngào, ướt át làm cho Quý Oánh Hạ phát ra tiếng thở dốc.
“A hạ, nơi này của ngươi hảo chặt, giống như lần đầu tiên vậy, đem tay của tay cắn thật nhanh……”
Quý Oánh Hạ nói: “A a…… còn không phải…… còn không phải ngươi bỏ mặt ta cô đơn.”
Này có tính là âm thanh hoan ái, Quý Lộng Xuân chính tai nghe qua mặt đỏ tim đập, không dám giãy dụa, trên mặt đã muốn nhuốn thành mảnh hoa đào đỏ tươi.
Ngọ Duy Trung giọng mũi cũng ồ ồ đôi chút, trên người truyền đến mùi nam tính càng đậm, càng thơm, như là dấu hiệu động tình. Bọn họ hai người duy trì tư thế, sợ vừa động một chút sẽ làm ra chuyện không nên làm.
“Ngươi muốn ta phía trước hay hay là phía sau?” Ngọ Chí Hiếu thanh âm trở nên thô uế.
Quý Lộng Xuân không hiểu cái gì gọi là phía trước, cái gì gọi là phía sau, y nghe mà đầu đầy mờ mịt, lại nhìn Ngọ Duy Trung nuốt khẩu dịch một tiếng, Ngọ Duy Trung nhất định biết Ngọ Chí Hiếu đang làm cái gì, vởi vì ánh mắt hắn đều thay đổi.
“Ngươi bại hoại, ngươi…… ngươi rõ ràng biết mà.” Thanh âm Quý Oánh Hạ kiều diễm, còn truyền đến “Ba” một tiếng, nhất định là hắn sờ đến bộ vị Ngọ Chí Hiếu nên Ngọ Chí Hiếu mới thô rống lên như vậy.
“Đối, chính là nơi đó, lại nắm chặt chút, động tác mau một chút……”
Tiếng thì thầm cùng tiếng nước xuyên qua vách tường mỏng truyền tới, Quý Lộng Xuân cả kinh không dám động, y có thể cảm giác bộ vị trong khố hạ Ngọ Duy Trung cũng ngạnh như y. Thật mắc cỡ chết người, y thế nào lại có loại cảm giác kỳ quái này? Hơn nữa Ngọ Duy Trung tựa hồ cũng nhìn thấy y.
“Hiếu Hiếu, không được, ta không được! Van ngươi, ngươi mau một chút, ta muốn chúng ta cùng nhau……” Quý Huỳnh Hạ thấp giọng cầu xin.
Ván giường một trận động thanh mãnh liệt, Ngọ Chí Hiếu rống to, Quý Oánh Hạ lại nũng nịu rên rỉ, ván giường động một chút cả hai đều kêu một tiếng. Quý Lộng Xuân nhận ra được toàn thân đều hồng, muốn đi ra ngăn cản lại không thể đi, muốn chạy trốn cũng không thể trốn, chỉ có thể ở trong này nghe bọn họ làm xong.
Cách vách ván giường chấn động thập phần lợi hại, Quý Lộng Xuân là than quan làm sao biết chuyện gì xảy ra? Chỉ nghe thấy thanh âm Quý Oánh Hạ kêu càng to, cũng càng nhanh hối thúc, bên trong hàm ý yêu thích, đại biểu sự việc cùng nam nhân làm chuyện kia cũng có thể hưởng thụ sao?
Ngọ Duy Trung nắm tay càng chặt, hai ngươi nằm gần nhau ngực đối ngực. Tim của Ngọ Duy Trung đập đến mãnh liệt, ánh mắt nhìn Quý Lộng Xuân như lửa nóng tựa như phải hòa tan thể xác cùng tinh thần, Quý Lộng Xuân máu chạy tán loạn, cảm giác bản thân không còn là chính mình nữa.
“A Hạ, nga!” Ngọ Chí Hiếu kêu lên, ván giường lay động muốn rơi xuống.
Quý Oánh Hạ hét lên một tiếng, rốt cuộc hết thảy quay về tĩnh lặng, hai người lại hôn vài cái, Quý Oánh Hạ hạ mới nhuyễn thanh nói: “Ngươi đừng ở trong này lâu quá, vạn nhất bị ca ca ta bắt gặp được, lại đánh ngươi.”
“Kia A Hạ, ta khi nào có thể gặp ngươi?”
“Ta ngày mai trộm đi ra ngoài tìm ngươi, ngươi đến bờ đê bên cạnh chờ ta là tốt rồi.”
“Hảo.” Ngọ Chí Hiếu âm thanh mừng rỡ.
Bọn họ mặc quần áo, luyến tiếc chia tay, đành phải hôn vài cái, Ngọ Chí Hiếu đề nghị Quý Oánh Hạ đến phòng hắn ngủ, hừng đông trở về nơi này ứng phó Quý Lộng Xuân là tốt rồi.
Không bao lâu, Quý Lộng Xuân chợt nghe tiếng âm thanh cửa mở, Quý Oánh Hạ thật sự thừa dịp y say rượu, lén lút vào phòng ngủ Ngọ Chí Hiếu.