Quý Oánh Hạ mặc y phục màu đỏ, xem như hỉ y, Ngọ Duy Trung phái người theo hầu Quý gia, kế đó làm cái hỉ đường giản dị cho bọn họ bái kiến bài vị tổ tiên Ngọ gia. Theo Ngọ Chí Hiếu nên Quý Oánh Hạ cũng gọi Ngọ Duy Trung là đại ca. Ngọ Duy Trung cho hắn một chuỗi trân châu sáng lấp lánh màu bạch nhũ, xem như tặng đích lễ gặp mặt cho em dâu.
Ngọ gia không có sinh lễ gì nhưng Ngọ Duy Trung trước có đáp ứng cấp cho bọn họ mặt tiền cửa hiệu buôn bán. Cửa hiệu này giá trị so ra vô cùng tầm thường.
“Đây là nơi Ngọ gia làm ăn, ta cũng đã phân phó trong tiệm vài người, nhị thiếu gia với ngươi đến đó, các ngươi hảo hảo cố gắng, nếu muốn lập nghiệp sẽ thành công, không thể chỉ biết ở Ngọ gia ăn không ngồi rồi.”
Ngọ Duy Trung khẳng khái hào phóng xem như đối với bọn họ chúc phúc, Quý Oánh Hạ chảy nước mắt nhận lấy, Ngọ Chí Hiếu giúp hắn lau lệ, bái đường xong rồi, Ngọ Duy Trung cũng nói qua vài điều. Mở tiệc nhỏ ở hoa viên, trên bàn mỹ vị vị đều ngon, Quý Oánh Hạ ăn uống một ít, một lát sau xấu hổ đi theo Ngọ Chí Hiếu về tân phòng động phòng.
Sương phòng ngọt ngào mật mật, Quý Lộng Xuân nhìn lên trăng sáng, nhịn không được thở dài một hơi, hu vọng Ngọ Chí Hiếu thành tài, đối A Hạ yêu thương cả một đời, như vậy cả hai bách niên giai lão.
“Nghĩ cái gì? Nghĩ đến mi đều nhíu lại.”
Ngọ Duy Trung mang theo lọ dầu vừng đi tới, thận trọng kéo tay Quý Lộng Xuân qua, trên tay y vuốt ve, Quý Lộng Xuân thoải mái thở dài một hơn, gần đây mỗi đêm Ngọ Duy Trung giúp y nhu dâng hương du, hai người một bên nói chuyện phiếm, là thời gian bọn họ thả lỏng thư giản nhất.
Ánh trăng lắc lắc ở đình viện lóe ra ánh sáng mày trắng ngà, ôn nhu mà thản nhiên, như là mưa bụi tinh tế, đều dừng trên người bọn họ.
Thoa xong dầu vừng, Ngọ Duy Trung ôm chầm lấy bờ vai y, Quý Lộng Xuân cặp môi thơm hé nở, hai người dưới ánh trăng sáng hôn môi.
Nhu xong rồi dầu vừng, Ngọ Duy Trung ôm chầm bờ vai của hắn, Quý Lộng Xuân cặp môi thơm hé mở, hai người ở ngoài sáng lượng đích dưới ánh trăng hôn môi.
Lúc này, Diệu Tử man theo bình tượu Mai hương Quý Lộng Xuân yêu thích đến, thấy thế liền khinh thủ khinh cước tiêu sái đứng một bên cầm bình rượu chờ.
Quý Lộng Xuân khóe mắt thấy có bóng người, đỏ bừng mặt, đẩy nhanh Ngọ Duy Trung ra. Ngọ Duy Trung nội tâm bực dọc, liếc mắt Diệu Tử một cái, biết rõ Quý Lộng Xuân da mặt mỏng, vừa mới có chút không khí, lựa ngay thời cơ này mang rượu đến làm chi.
Diệu Tử cũng đỏ mặt, không phải vì bị chủ tử khiển trách mà là vì Quý Lộng Xuân tuyệt luân xinh đẹp, y tuy là thân nam nhi nhưng mặt phiếm hoa đào, thẹn thùng vô hạn, hắn thấy cũng động tâm.
Diệu Tử đối với Ngọ Duy Trung khoa tay múa chân, liên tục nói không phải, tỏ vẻ hắn không phải cố ý chọn lúc này đi đến, Ngọ Duy Trung phất tay ra hiệu hắn lui xuống, đứng ở đây chướng mắt.
Diệu Tử thiếu chút bật cười, mấy ngày nay đại thiếu gia cải biến rất nhiều, hắn từ nhỏ phú quý, cha nương vừa mất, lập tức trở thành kẻ đứng đầu một nhà, có khi dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ thật khó làm cho người khác có thể chấp nhận.
Nhưng mà hiện nay thiếu gia tính tỉnh chẳng những ôn hòa, khi chỉ có mộtmình cũng ngẫu nhiên mỉm cười ôn nhu, mà quan trọng nhất lúc trước hay làm theo ý mình, khí thế đại nam nhân không đem mọi người để vào mắt. Hiện nay vì Quý Lộng Xuân thay đổi rất nhiều.
Như hiện tại đây đại thiếu gia đang giúp Quý Lộng Xuân thoa dầu vừng, vì hắn để ý y, Quý Lộng Xuân mi nhắn một chút, hắn đã nghĩ đủ biện pháp làm cho y vui vẻ, lần này đại thiếu gia đồng ý cho nhị thiếu gia thú nhị thiếu nãi nãi, nhân tố lớn nhất hoàn toàn có thể vì lấy lòng Quý Lộng Xuân.
Ngọ Duy Trung thúc giục Diệu Tử lui ra, Diệu Tử che miệng cười lui đi. Chưa thấy qua bộ dạng đại thiếu gấp gáp như vậy, vì lấy lòng thiếu gia Diệu Tử đi mua dầu bôi trơn long dương chuyên dụng đặt ở đầu giường của Ngọ Duy Trung. Hắn nghĩ thiếu gia nhất định có ngày dùng đến, ha hả a…… Hắn là nô bộc cũng lo lắng cho tâm sự của chủ tử tốt lắm ni.
“Trời lạnh, đến phòng ta ấm hơn.”
Hai người mang theo rượu vào phòng, Ngọ Duy Trung lấy rượu rót ra hai chun rượu, rượu chưa đến miệng mà hương vị Mai Hương làm Quý Lộng Xuân say mê mang.
Hai người thay phiên uy rượu, đến cuối cùng không biết là ai uy ai. Ngọ Duy Trung kéo cổ áo Quý Lộng Xuân ra hôn xuống, ánh trăng chiếu vào song cửa, cả phòng phát lên màu sáng nhạt như trân châu, làm nổi bật da thịt Quý Lộng Xuân trắng nõn không tỳ vết.
Một cỗ hương khí thơm ngọt bay tới, Ngọ Duy Trung đầu ngón run run, nhớ tới tư vị lần trước hắn mơn trớn đầu nhũ tiêm non nớt, hắn giải khai quần áo Quý Lộng Xuân, một mặt hôn môi, Quý Lộng Xuân toàn thân xụi lơ mặt hắn hôn.
Ngọ Duy Trung tay tham vuốt ve nhũ tiêm hồng nhạt, Quý Lộng Xuân một trận run rẩy, vương tay ra chống đẩy.
“Không, không cần như vậy, ngươi đối nam nhân…… căn bản là không có hứng thú……” Quý Lộng Xuân hốc mắt lược lược đỏ.
Ngọ Duy Trung cùng Ngọ Chí Hiếu không giống nhau, Ngọ Chí Hiếu đối A Hạ toàn tâm toàn ý, mà Ngọ Duy Trung lại thích nữ sắc a!
“Ta nếu không có hứng thú, nơi này sẽ không có phản ứng.”
Quý Lộng Xuân toàn thân cứng còng, Ngọ Duy Trung lôi kéo tay y phóng tới khố hạ, địa phương kia vừa cứng vừa thẳng, làm cho lòng bàn tay Quý Lộng Xuân nóng lên.
Trận nhiệt khí theo lòng bàn tay một đường truyền đến ngực, Ngọ Duy Trung đối với y có phản ứng mãnh liệt! Quý Lộng Xuân nghĩ cũng không dám nghĩ đến, lúc trước hôn môi là vì Ngọ Duy Trung đem y tưởng tượng thành nữ nhân, hắn thật sự không có khả năng đối với thân thể nam nhân có hưng trí.
Nhưng cảm giác ngọn lửa trong lòng bàn tay không thể đánh lừa người, chứng minh Ngọ Duy Trung muốn hắn, hơn nữa mãnh liệt muốn hắn.
…
Ngọ Duy Trung hôn hắn, đầu lưỡi mạnh mẽ thô bạo mà liếm hết khoang miệng, mỗi khi cả hai đầu lưỡi giao nhau, Quý Lộng Xuân toàn thân vô lực, liên tiếp thở dốc, một cái hôn đã khiến y đầu óc mơ hồ, máu toàn thân gia tốc, thậm chí còn khát cầu nhiều hơn, nhiều hơn là hôn.
Quần áo từ trên vai Quý Lộng Xuân rơi xuống dưới, Ngọ Duy Trung hôn lên nhũ tiên y, lửa nóng từ đầu lưỡi hắn chà xát qua. Y nhẹ giọng yêu kiều, trong thanh âm tràn đầy ngượng ngùng, “Không cần, không cần nơi đó……”
“Lộng, Lộng Xuân……”
“Xin ngươi, không, không cần như vậy, rất xấu hổ……”
Áo Quý Lộng Xuân chưa thoát hết giữ lại ở phần eo, quần vẫn còn vướng ở mắc cá chân, vạt áo rộng mở, hai nhũ tiêm đều bị sưng đỏ, bộ vị dưới thân đã muốn ngạnh đang nằm trong tay Ngọ Duy Trung mặc tình cao thấp nhu lộng.
Khoái cảm kịch liệt xỏ xuyên qua thân thể y, Quý Lộng Xuân cúi đầu nhìn thất bộ dáng chính mình làm hoảng sợ, hạ thân cao cao đứng thẳng, hưởng thụ bàn tay Ngọ Duy Trung đùa bỡn không ngừng, hai quả nhũ tiêm tràn đầy xấu hổ, giống như khẩn cầu Ngọ Duy Trung yêu thương nhiều hơn nữa.
Ngọ Duy Trung cho tới bây giờ không thể tưởng tượng chính mình có một ngày lại đùa bỡn bộ vị của nam nhân khác, nhưng giờ phút này mỗi khi bàn tay xoa bóp một chút Quý Lộng Xuân hai mắt như khẩn cầu, hai má vì xấu hổ mà đỏ tươi một mảnh, hai chân y hơi hơi mở ra làm cho hắn có thể thấy bộ vị tối tư mật.
Người nam nhân nào có thể chịu được sắc đẹp trước mắt? Trái tim Ngọ Duy Trung cơ hồ nhảy ra khẩu g ngực, nam tính phía dưới đau đớn như lần đầu tiên bạo khai. Hắn thường nhìn thấy mỹ nhân, cũng ghé nhiều kỹ viện hưởng hết ôn nhu nhưng chưa từng có một lần kinh nghiệm chính mình si mê như bây giờ.
“Đem chân tái mở ra một chút……”
Quý Lộng Xuân sắc mặt đỏ bừng lắc đầu lia lịa.
Tay Ngọ Duy Trung thoáng dùng chút kỹ xảo, Quý Lộng Xuân lập tức chịu đựng không nổi thở dốc cầu xin tha thứ: “Không, không cần như vậy, thật quái lạ……”
“Tuyệt không quái, Lộng Xuân, ngươi đẹp quá làm cho ta chịu không nổi.”
Ngọ Duy Trung rốt cuộc không thể nhẫn nại, hắn lạp hạ khố hạ, nam tính ngay trước mặt đã muốn lưu mãn nước bọt, vận sức chờ phát động.
Quý Lộng Xuân si ngốc nhìn nam tính của hắn, cổ họng phát ra tiếng nuốt khẩu dịch, sợ hãi vô cùng nói: “Ngươi, nhĩ hảo…… thật lớn……” Quý Lộng Xuân không dám nhìn lại mình, y không thể tưởng tượng, vật lớn như vậy như thế nào có thể đi vào trong cơ thể mình, kia nhất định sẽ làm y đau đớn vô cùng.
Ngọ Duy Trung kéo y lại hôn môi làm cho Quý Lộng Xuân mụ mị, Ngọ Duy Trung nắm tay Quý Lộng Xuân kéo xuống cầm nam tính của hắn, y rụt tay một chút, Quý Lộng Xuân bàn tay run rẩy nhìn Ngọ Duy Trung ánh mắt khát cầu phảng phất xin y ôn nhu âu yếm. Y không thể cự tuyệt.
Quý Lộng Xuân khiếp sợ dùng hai tay nhu lộng, cự vật bên dưới như có sinh mệnh thật ấm áp, mỗi khi y niết lộng một chút, Ngọ Duy Trung cắn răng kêu lên, tran tụ thành mồ hôi từng giọt chảy xuống, ướt đẫm cả cổ.
Hắn hoàn toàn khống chế không được chính mình, “Lộng Xuân, thật xin lỗi, ta tới trước!”
Quý Lộng Xuân hai tay triền lộng bộ vị hắn, Ngọ Duy Trung hôn môi y, phần eo bắt đầu như nữ nhân đong đưa hướng đến trước, hắn gầm nhẹ một tiếng nháy mắt trong tay Quý Lộng Xuân tràn đầy chất lỏng nhiệt.
Ngọ Duy Trung áp người y xuống, ở phía trên y mãnh liệt nói: “Giao ngươi cho ta, ta nhất định sẽ làm cho ngươi thư sương thét đến chói tai, Lộng Xuân……”
Ngón tay hoạt đến nửa người dưới của Quý Lộng Xuân, nhu lộng y đến cao trào, kỹ xảo hảo làm y vựng huyễn, y xấu hổ muốn chết nhưng cũng có cảm nhận nhiệt tình khó có thể dùng lời để nói ra.
“Thiếu gia, cái kia…… trong nhà có khách quý đến, ngài phải nhanh đi ra……” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm chần chờ của Diệu Tử.
Ngọ Duy Trung nhíu mày một cái, Quý Lộng Xuân nghe âm thanh Diệu Tử, vội vàng xoay người đỏ mặt sửa sang lại quần áo. Ngọ Duy Trung cáu giận quét mắt đến cửa liếc một cái, Diệu Tử chuyên quấy rầy việc tốt của hắn!
Hắn giúp Quý Lộng Xuân để ý hảo quần áo, lúc này mới không hờn giận ra mở cửa.
Diệu Ttử vừa thấy sắc mặt hắn, cũng biết chính mình nhiễu chuyện tốt của chủ tử, khúm núm nói: “Có…… có khách quý đến đây……”
…
“Cái gì khách quý? Muộn như vậy, kiêu ngạo muốn ta đi gặp hắn!” Cũng như lần đầu cùng Quý Lộng Xuân mây mưa, tất cả đều bị khách quý nào không biết đến phá hỏng, cũng khó trách Ngọ Duy Trung khẩu khí thập phần táo bạo.
“Là Ngọ bá công đại gia.”
Quý Lộng Xuân “Nha” đích một tiếng, lập tức đứng dậy, “Là Ngọ bá công sao? Ta đây cũng đi ra vấn an lão.”
Vì đất xây học đường, Quý Lộng Xuân thật y cách một thời gian đều đi đến Ngọ bá công thỉnh an, chính là gần đây y bận về việc Quý Oánh Hạ thành thân, ngược lại sơ sót chuyện này, vừa vặn lão đến đây, y không thể không thỉnh an.
Quý Lộng Xuân khẩn cấp đi, vừa thấy lão bá công mặt liền đầy tươi cười, “Ngọ bá công, hồi lâu không thấy, bá công thân thể vẫn cường tráng như trước.”
Ngọ bá công nhất quán tươi cười, tê thanh nói: “Ai, A Đông, ngươi ngồi đi.”
Quý Lộng Xuân nhỏ giọng sửa lại cho đúng: “Ta là Lộng Xuân, bá công.”
Nhưng mà Ngọ bá công đầu óc si ngốc, vô luận Quý Lộng Xuân nói thế nào đều gọi y là A Đông. Ngọ bá công chỉ vào chỗ bên cạnh, “A Đông ngươi ngồi đi.”
Lão nhân gia chính là hay quên, Quý Lộng Xuân không nề hà ngồi xuống, lão nhân gia đối y hòa ái tươi cười, y cũng mỉm cười mà chống đỡ.
Bởi vì trong tộc có đại lão tới chơi, Ngọ Duy Trung sai người gọi Ngọ Chí Hiếu cùng Quý Oánh Hạ ra bái kiến, không bao lâu trong đại sảnh một mảnh đèn đuốc sáng trưng. Ngọ Duy Trung cho lão nhân gia ngồi chổ chủ thượng, dò hỏi: “Quang lâm hàn xá như vậy, bá công nhất định có chuyện quan trọng muốn nói?”
Ngọ bá công ha hả cười, vỗ vỗ tay Quý Lộng Xuân, “Chính là chuyện lần trước A Đông nói……” Lão chần chờ một chút, “Là chuyện gì nhỉ? Chính là có một chuyện……” Lão đầu óc mơ mơ màng màng, chỉ nhớ rõ có chuyện muốn nói với Ngọ Duy Trung, rồi lại quên chuyện lão muốn nói.
Quý Lộng Xuân vội vàng tiếp lời: “Là chuyện đấy xây học đường, hu vọng bá công có thể quyên đất, chì cần bá công nguyện ý quyên đất kia ra, liền có thể chọn ngày dựng học đường.”
“Đúng, đúng, chính là chuyện đó.” Ngọ bá công nghe y bên cạnh nói, đã nghĩ ra, chỉ vào Ngọ Duy Trung nói: “Đất kia a, đại phần đều là do A Trung là quyết định, hắn mới là địa chủ của khu đất đó.”
Quý Lộng Xuân sửng sốt một chút, Ngọ Duy Trung vội vàng cầm lấy chén trà uống, vẻ mặt trấn định nói: “Phải không? Ta đều đã quên việc này, nhà của ta nhiều đất lắm.”
“Trung ca, ta nhớ rõ lần trước còn bá công cho người mang tiền thuê đất tới, chính là khu đất đó sao? Hơn nữa trước đó vài ngày Trung ca không phải đến nhà bá công một chuyến, nói làm chút việc?”
Ngọ Chí Hiếu chuyện không nên nói lại nói ra, Ngọ Duy Trung ngày đó chính là nghe Quý Lộng Xuân muốn đến bái phỏng nên mới trốn bên trong nghe lén.
“Có…… có chuyện này sao? Ta bận quá, đã quên.” Ngọ Duy Trung vội vàng nói ra hai chữ ‘đã quên’ qua loa tắc trách.
Quý Lộng Xuân cúi đầu, có chút đăm chiêu.
Không thể tưởng được, Ngọ bá công chuyện gì đều đã quên, chuyện này lại cố tình nhớ rõ.
“Ai, A Trung ngày đó không phải đến nhà ta, nói…… nói muốn xem có chuyện cười? Không bâu lâu A Đông đã tới rồi, ta còn nghĩ A Đông là đến kể chuyện cười, kết quả y chỉ nói chuyện khu đất.”
Quý Lộng Xuân ngẩng đầu lên, mặt cười đã muốn biến sắc, xem ra y đã muốn lên cơn, Ngọ Duy Trung có chút chật vật.
Ngọ Chí Hiếu vô tâm, lại thẳng tính, lớn tiếng nói ra việc lúc trước của Ngọ Duy Trung, “Trung ca nhà ta rất lợi hại! Hắn lúc trước nói A Hạ là quỷ, cho nên chỉ cần chút phương pháp là có thể mang A Hạ vào nhà ta, ngươi xem hắn quả nhiên làm được.”
Mấy câu nói lảng vảng trong đại sảnh, Quý Oánh Hạ cùng Quý Lộng Xuân sắc mặt đều thay đổi.
Ngọ Chí Hiếu phản ứng trì độn, sau khi nói xong còn mang theo thần tình ngây ngô cười, khoái khoái lạc lạc ngồi ở vị trí thượng. Hôm nay A Hạ cùng hắn bước vào nhà Ngọ gia, về sau hầu hạ hắn cả đời, Trung ca chưa từng nói không có gì không thể thực hiện.
Ngọ Duy Trung sắc mặt xanh mét, xuẩn đệ này tột cùng đang nói cái gì? Đợi lát nữa gió to gió lớn mới là lạ, hắn ngu xuẩn cũng nên có hạn chứ!
Bất quá dù sao trải qua không ít sóng gió thương trường, Ngọ Duy Trung lập tức tùy cơ ứng biến, hét lớn một tiếng —- đến lúc này, hắn cũng không thể giải thích hết, tóm lại cứ vượt qua nguy hiểm trước rồi tính sau.
“Ngươi nói hưu nói vượn cái gì đó? Ta khi nào nói qua những lời này!”
Ngọ Chí Hiếu chấn động, Trung ca nói hắn nói dối, nhưng hắn chưa có nói dối a! Ngọ Chí Hiếu khẩn trương biện giải, thậm chí ngày trả hết nợ cũng nói ra.
“Trung ca, ngươi đừng nói ngươi đã quên chính là ngày đó! Lần đầu tiên A Hạ cùng Lộng Xuân ca đến nhà, Lộng Xuân ca sau lại sinh khí bỏ đi, ngươi mắng ta một chút, ngươi nói có nhiều phương pháp làm cho hắn khuất phục a.”
Nếu hiện tại có thể giết xuẩn đệ Ngọ Duy Trung nhất định sẽ không chần chờ. Hắn bất động thanh sắc, trên mặt mỉm cười nhưng sắc mặt lại ẩn ẩn đỏ, trong mắt mang theo vạn trượng tức giận, xuẩn dệ đã vượt qua sự tưởng tưởng của hắn, Ngọ Chí Hiếu còn nói ra thời gian địa điểm, trên đời này còn có người nào xuẩn hơn không?
“Ai nha, xuẩn đệ của ta nói những chuyện ngốc nghếch. Lộng Xuân, ngươi không cần để ở trong lòng, hắn căn bản không biết chính mình đang nói cái gì.”
Ngọ Duy Trung giữ tay Quý Lộng Xuân càng dùng thêm sức nhưng khuôn mặt xinh đep của Quý Lộng Xuân đã muốn xanh mét, màu hồng phấn hai gò má cũng rút đi, biến thành một mảnh thê lương băng tuyết như mùa đông.”
“Trung ca ngươi đã làm chuyện tốt gì? Hiếu Hiếu ngươi nói thật đi. Lộng Xuân ca mới có thể thương ngươi.” Quý Lộng Xuân một phen hung hăng đẩy Ngọ Duy Trung ra, thuận tiện dùng sức đá Ngọ Duy Trung một cước.
Ngọ Duy Trung bị hắn đá ra, có chút chật vật, bị hắn đá trúng đau đến cắn răng, chính là hắn không dám phản kháng, đành phải liều mạng hướng Ngọ Chí Hiếu nháy mắt, nhắc hắn đừng nói ra những gì không nên nói.
Chính là Ngọ Chí Hiếu đều bị ánh mắt Quý Lộng Xuân hấp dẫn, Quý Lộng Xuân tao nhã ngồi ghế dựa đối Ngọ Chí Hiếu mỉm cười tuyệt sắc. Ngọ Chí Hiếu chưa từng gặp qua Quý Lộng Xuân đối hắn cười ngọt như vậy? Tuy rằng tâm can bảo bối là A Hạ, nhưng một khắc nhịn không được tim đập loạn vài cái.
“Ngươi lại đây, Hiếu Hiếu, ngồi bên cạnh ta.”
Quý Lộng Xuân đối Ngọ Chí Hiếu mỉm cười ngoắc, Ngọ Chí Hiếu tựa như trúng mê dược, từng bước đi tới phía trước, si ngốc ngồi ghế bên cạnh y, còn cười lộ ra cái ngây ngô. Quý Lộng Xuân nghiêng đầu đối hắn mỉm cười, từng bước dẫn hắn khai ra.
“Trung ca ngươi còn làm chuyện tốt gì? Ngươi biết không?”
Ngọ Chí Hiếu nhìn y cười đến đầu óc trống rỗng nhưng tận lực bài trừ đáp án Quý Lộng Xuân mong muốn, càng tự mình hành cung khai ra chuyện Trung ca mang tiểu quan đến hầu hạ hắn.
“Từ đầu ta đã muốn A Hạ, Trung ca nói muốn dẫn A Hạ đến, chuốc ta uống say, kêu một người tiểu quan giống A Hạ vào phòng hầu hạ ta……”
Quý Oánh Hạ cắn đôi môi, nghe đến đó ánh mắt bỗng nhiên trợn to, chuyện hắn hắn cũng không biết, Hiếu Hiếu cho tới bây giờ cũng chưa nói qua với hắn, nguyên lai khi hắn thương tâm như vây, tên hỗn đản lại cùng nam nhân khác ở cùng nhau, hắn giận đến ánh mắt hồng lên.
Quý Lộng Xuân đối Quý Oánh Hạ ra hiệu, nói hắn an tâm một chút, lập tức đối Ngọ Chí Hiếu cười lúm đồng tiền mê chết người.
“Hiếu Hiếu, ngươi cùng tiểu quan kia đã ngủ qua chưa?”
Ngọ Chí Hiếu nhìn y cười ngọt ngào tươi cười chết người, cả người như nước đường hòa tan chảy ra, hắn ngây ngốc thừa nhận nói: “Bởi vì ta tưởng A Hạ, ta lại say, liền cùng tiểu quan kia cùng một chỗ, ta còn nghĩ A Hạ như thế nào trở nên đặt biệt đa dạng, chẳng những hấp nơi đó của ta, còn ngoạn, so với lúc trước không hề giống.”
Ngụ ý, tiểu quan kia hầu hạ tốt hơn gấp trăm lần so với A Hạ. Quý Oánh Hạ gò má đỏ xông lên, hai tay hắn lặng lẽ cử động như muốn xé bỏ da mặt Ngọ Chí Hiếu.
Không biết chết, Ngọ Chí Hiếu còn muốn thao thao bất tuyệt, đã bị Ngọ Duy Trung cấp một phen bưng kín miệng. Tái làm cho hắn noi tiếp, huynh đệ bọn họ có mạng sống mới là lạ!