Hóa Bướm

chương 57: sau khi kết hôn (1): vẻ mặt gì đây, thấy ma à?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đám cưới tổ chức ở khu trang viên nghỉ dưỡng của nhà họ Du trở thành chủ đề bàn tán chấn động của thành phố Bắc.

Nguyên nhân thì tất nhiên là do Du Liệt rồi.

Chỉ với việc dòng tên lửa đẩy Phùng Thước được đưa vào sản xuất hết sức thuận lợi, việc nghiên cứu phát triển tên lửa đẩy tái sử dụng hạ cánh theo chiều thẳng đứng “Nghênh Thước số 1” cũng có những bước tiến ổn định. Danh tiếng của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena cũng ngày càng lớn mạnh, có xu thế trở thành công ty hàng đầu trong ngành thương mại hàng không vũ trụ trong nước. Bản thân là người sáng lập kiêm luôn CEO, Du Liệt đã thu hút được nhiều sự chú ý từ lĩnh vực tài chính cũng như khoa học kỹ thuật ở trong và ngoài nước.

Hai quầng hào quang ở trên người là “cháu ngoại cả của nhà họ Canh” cùng với “người thừa kế của tập đoàn Du Thị” vẫn còn đó nhưng nghiêm túc mà nói, chúng đã dần bị lu mờ trước danh tiếng và thanh thế của chính bản thân anh. Càng ngày càng có ít bài báo khai thác về hai chủ đề đó, đại đa số là tập trung vào việc công ty của anh đang ở vị trí dẫn đầu trong lĩnh vực hàng không vũ trụ cũng như thể hiện dã tâm trong việc xây dựng tập đoàn và mở rộng thị trường ở các lĩnh vực.

Một người có thể xem như là CEO huyền thoại tuổi trẻ đầy hứa hẹn lại kết hôn sớm mà theo như tin đồn thì cuộc hôn nhân này chẳng phải là liên hôn vì lợi ích hay tăng thêm uy thế cho nhau, vì thế khiến nó đã khiến cho giới truyền thông trong và ngoài nước như phát điên lên, dù có dùng hết mọi thủ đoạn cũng phải có được tin tức về đám cưới.

Mà về phần hai nhân vật chính, dù bộ phận quảng bá của phía Khoa học Kỹ thuật Helena đã công bố tin tức về hôn sự của CEO công ty cho truyền thông nhưng thông tin về “bà Du” trong tin đồn lại được che giấu vô cùng kín kẽ, chỉ nói rằng đó là tình yêu chân thành mà Du Liệt đã nhắc đến trong buổi họp báo trước đây. Còn về tin tức cá nhân thì chẳng chịu để lộ ra chút nào, bảo vệ vô cùng triệt để.

Vì thế đám cưới thế kỷ mà mọi người quan tâm này lại được cử hành vô cùng kín đáo, trái ngược hẳn với mức độ được chú ý vốn có của nó.

Trước và sau đám cưới, khu nghỉ dưỡng được đóng cửa suốt cả tháng, tất cả khách mời không được vào nếu như không có thiệp mời đặc biệt, tất cả bạn bè truyền thông báo chí cũng xin miễn quay chụp đưa tin.

Bên ngoài khu nghĩ dưỡng còn áp dụng hẳn “giới nghiêm” vào một ngày trước khi hôn lễ diễn ra, tất cả các hoạt động quay chụp và sử dụng máy bay không người lái ở khu vực tư nhân gần đó đều bị cấm.

Do đó, “đám cưới thế kỷ” mà những người theo dõi trên mạng háo hức mong chờ biết bao lâu nay, cuối cùng lại trở thành xôi hỏng bỏng không. Thậm chí còn chả chụp được bất kỳ tấm ảnh nào của cô dâu nữa kìa.

Lúc này đây trên mạng có rất nhiều lời than vãn.

[Tôi xin tuyên bố, đây là nhóm săn ảnh tệ nhất mà tôi từng thấy!!!]

[Aaaaaa, cái lòng hiếu kỳ chết tiệt này, kể từ buổi họp báo vào năm ngoái của Khoa học Kỹ thuật Helena là tôi đã bắt đầu tò mò xem là nàng tiên như thế nào mới có thể thu phục được Du Liệt, thế mà suốt một năm trời chẳng để cho tôi nhìn thấy, tôi hận quá mà a a a a.]

[Chuyện này mà vẫn có thể giấu kín được thì là tình yêu đích thực rồi, thật lòng ngưỡng mộ.]

[Hu hu hu hu tôi không tin là trên đời này lại có người đàn ông tốt như thế đâu trừ khi cũng cho tôi một anh như thế!]

[Haiz, ai mà lại chẳng muốn có cảm giác an toàn tuyệt đối thế này cơ chứ.]

[Với vẻ ngoài lẫn xuất thân của Du Liệt, nếu như vợ của anh ấy chẳng có gì thì chưa chắc là sẽ thấy an toàn lắm đâu nhỉ?]

[Đúng rồi đó, nói dễ nghe ấy thì là bảo vệ còn nếu nói khó nghe thì sao? Chẳng lộ mặt ra tí nào, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi thành một người khác để tiếp tục hình tượng thâm tình ấy chứ.]

[Chỉ sợ là leo lên được vị trí đấy nhưng ngồi không vững được thôi nè.]

[Ôi chao, cái mùi chua này nồng nặc quá, tôi ở thành phố Giang mà còn ngửi thấy đây.]

[???? Ai nói vợ anh ấy không có gì vậy, người nhà họ Du chính miệng nói cho mấy bà nghe hay sao?]

[Nhìn thấy mấy bình luận ở trên thì tôi biết tại sao Du Liệt lại phải giấu vợ mình kĩ như thế rồi.]

[Thật đấy, thời đại này yêu ma quỷ quái cũng có thể lên mạng cơ à, nếu là tôi thì tôi cũng chẳng nỡ đẩy người tôi yêu thương nhất ra cho đám quỷ yêu này đánh giá bình luận đâu...]

“Chậc, thật tình chứ.” Hiếm khi có một cuối tuần rảnh rỗi, Kiều Xuân Thụ làm tổ trên ghế sô pha lười trong phòng tiếp khách ở văn phòng làm việc của Hạ Diên Điệp, vừa lướt máy tính bảng vừa cảm thán.

“Có chuyện gì thế?” Hạ Diên Điệp vừa mới xem lại những bản ghi âm của các lần phiên dịch trong tuần để rút kinh nghiệm xong, cô đóng máy tính lại, uể oải vươn vai.

Kiều Xuân Thụ đưa máy tính bảng cho cô xem rồi nói: “Nếu như không nhìn thấy bọn họ nói gì thì tớ thật sự vẫn chẳng thể nào hiểu được tại sao Du Liệt lại nhất quyết phải giấu cậu kĩ thế, cho dù tốn rất nhiều tiền cũng phải bịt kín miệng mọi người.”

Hạ Diên Điệp tùy tiện lướt nhìn một cái thì chẳng còn chút hứng thú mà bỏ nó sang một bên.

Kiều Xuân Thụ liếc qua thì nhìn thấy vòng eo trắng như tuyết của Hạ Diên Điệp lộ ra dưới chiếc áo thun bị bộ n.gực kéo lên khi cô vươn vai. Cô ấy mỉm cười, trêu chọc: “Mặc dù người đẹp số một trong giới dịch cabin của chúng ta có thể chịu đựng được lời ra tiếng vào nhưng mà cứ để ruồi nhặng vo ve xung quanh thì cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì, yên tĩnh một chút sẽ tốt...” Chữ tốt đột nhiên lại bị lạc nhịp.

Hạ Diên Điệp nghe Kiều Xuân Thụ đột nhiên dừng lại, không hiểu vì sao nên quay đầu nhìn lại, bỏ cánh tay xuống, từ khóe mắt cô thấy Kiều Xuân Thụ đột ngột quay người lại, giơ tay lên muốn vén vạt áo thun của cô lên...

“Bốp!”

Hạ Diên Điệp giật mình, tay cô ấn giữ chặt tay Kiều Xuân Thụ lại rồi hỏi: “Cậu làm gì đấy?”

“Sao tớ cảm thấy trên người cậu có mảng da màu đỏ vậy nhỉ? Cậu có bị dị ứng với cái gì không thế?” Kiều Xuân Thụ khoa tay múa chân, ngẩng đầu lên nói: “Ở ngay trên eo của... Cậu...”

Âm cuối biến mất trong ánh mắt chột dạ quay đi của Hạ Diên Điệp. Kiều Xuân Thụ khựng lại. Vài giây sau đó, sắc mặt của cô ấy bắt đầu trở nên có hơi khác lạ, cô ấy nói: “Cậu đừng có mà nói với tớ đó là kiệt tác của cậu cả nào đó nhà cậu đấy nhé.”

Hồ ly ra vẻ vô tội, chậm rãi cất máy tính đi rồi nói: “Có thể là… Dị ứng thật rồi quá.”

“Ôi trời ạ, cái anh nhà cậu đúng là chân nhân bất lộ tướng nha.” Dĩ nhiên là Kiều Xuân Thụ sẽ không tin rồi, vẻ mặt phức tạp, cô ấy nói tiếp: “Lúc ở trước ống kính thì cả cái nút thắt cà vạt cũng được thắt ở tuốt phía trên cùng, âu phục thì còn thẳng hơn cả thước kẻ, cúc áo thì được cài cẩn thận tỉ mỉ từng li từng tí, kết quả thì lúc ở nhà lại chơi bạo như thế, cả cái eo nhỏ của hồ điệp nhỏ nhà chúng ta cũng không bỏ qua nữa… Cậu ta đúng là đồ c.ầm thú mà!”

Kiều Xuân Thụ vừa mắng, ánh mắt từ từ di chuyển lên trên, cô ấy nhìn quanh chiếc cổ trắng nõn của Hạ Diên Điệp rồi lên tiếng: “Không đúng ha, sao chỗ này lại không có gì vậy?”

Hạ Diên Điệp che cổ lại, bất lực đẩy người ra rồi nói: “Là do tớ không cho anh ấy để lại dấu hickey ở chỗ dễ nhìn thấy.”

“Chậc, chậc, chậc.” Cô ấy ngồi xuống trở lại nhưng từ ánh mắt đến sắc mặt của Kiều Xuân Thụ lại trở nên phức tạp hơn.

Hạ Diên Điệp do dự một lúc thì cũng miễn cưỡng giúp cho tiên hạc Du kéo lại chút ấn tượng về nhân tính chẳng còn bao nhiêu của anh, cô nói: “Không phải lúc nào anh ấy cũng như thế này đâu. Cậu có nhớ tuần trước tớ đi công tác, phải ở nước ngoài khoảng nửa tháng không? Sau khi tớ về thì anh ấy có hơi… Kích động quá.”

Kiều Xuân Thụ hả hê cười trên nỗi đau của người khác: “Cũng phải, phía bên kia của cậu ta mới đi vào nề nếp, khó khăn lắm mới bớt bận đi một tí thì ai ngờ cậu lại còn trăm công nghìn việc hơn cả cậu ta, để người ta mới kết hôn chưa được nửa năm là phải bắt đầu chịu cảnh phòng không gối chiếc rồi. Ôi trời, cậu nói thử xem nếu mà đám người ở trên mạng biết được tin này thì có chỉ trích cậu là phung phí của trời không?”

“Văn phòng làm việc mới thành lập nên khá là bận mà.”

“Cơ mà nói đến thì cũng khó khăn lắm cậu mới có một cái cuối tuần rảnh rỗi, sao không thấy cậu ở bên Du Liệt vậy?” Kiều Xuân Thụ lấy máy tính bảng lại rồi hỏi tiếp: “Công ty của cậu ta có việc gì bận à?”

“Không có, do trưa nay anh ấy có bữa tiệc rượu phải đi xã giao.”

“?”

Kiều Xuân Thụ ngơ ngác ngẩng đầu lên, cô ấy nói: “Mấy buổi tiệc rượu thế này không phải cần dẫn theo bạn gái hay gì à? Sao cậu không đi cùng cậu ta?”

Hạ Diên Điệp khẽ thở dài: “Khi làm phiên dịch tớ phải đi cùng đến các bữa ăn tối, tiệc rượu, tiệc giao lưu còn chưa đủ hay sao, hiếm khi có dịp nghỉ ngơi, lẽ nào còn phải đi đến buổi tiệc rượu đó à?”

“Mặc dù nói thế nhưng mà Du Liệt cũng không nhắc gì với cậu sao?”

“Có hỏi tớ.” Hạ Diên Điệp thoáng dừng lại rồi nói tiếp: “Anh ấy có hỏi qua một lần, hỏi tớ có muốn đi không, tớ nói đi thì cũng được nhưng mà tớ không quá thích những chỗ như thế.”

“Vậy là sau đó cậu ta không để cậu đi luôn à?”

“Ừ, anh ấy nói không thích thì thôi không cần đi, anh ấy đi một mình cũng được.”

“...”

Kiều Xuân Thụ cúi đầu nhìn bài đăng “Như thế này đã cho vợ đủ cảm giác an toàn chưa” đang được mọi người trên mạng bàn tán rôm rả của một vị tổng giám đốc nào đó trong máy tính bảng với ánh mắt đầy cảm thông. Anh thì muốn cho nhưng ngặt nỗi vợ anh thì lại không cần.

Hạ Diên Điệp: “Này, vẻ mặt của cậu là sao đấy hả?”

“Một loại thông cảm mà thôi.” Kiều Xuân Thụ ngẩng đầu lên, nửa đùa nửa thật nói: “Mà cậu cũng vô tâm thật đó, cậu còn không rõ cái vị đó nhà cậu hại nước hại dân như thế nào hay sao? Tiệc ăn tối thì thôi không nói, tiệc rượu mà cậu cũng yên tâm được à, lỡ như có người nào đó có mưu đồ xấu bỏ chút thuốc rồi làm chuyện gì đó…”

Kiều Xuân Thụ miệng nhanh hơn não, nói được một nửa thì cảm thấy chủ đề này không có được hay cho lắm, đang định tìm lý do để chuyển sang chuyện khác thì thấy Hạ Diên Điệp thản nhiên rủ mắt xuống, vừa lướt xem tin tức vừa nói: “Người của anh ấy và người của ông ngoại ở bên cạnh anh ấy, gom lại thì đủ để xếp thành một hàng đấy, với lại anh ấy cũng đi đến những chỗ đàng hoàng, nếu như loại chuyện mà cậu nói có thể xảy ra…”

Hồ ly nhỏ ngước mắt lên, khóe môi cũng cong lên, ánh mắt vô hại, cô nói: “Vậy thì chỉ có khả năng là bản thân anh ấy cho cơ hội thôi.”

Kiều Xuân Thụ không biết vì sao lại bị nụ cười của cô làm cho rợn tóc gáy: “Chủ đề này mà cậu còn có thể vừa cười vừa nói, hồ điệp nhỏ, à không, chị Điệp, khí thế của cậu bây giờ càng ngày càng có cảm giác uy hiếp rồi đó.”

Hạ Diên Điệp thoáng khựng lại rồi tựa người dựa vào sô pha, đầu ngón tay đỡ lấy trán, cô nhẹ giọng thở dài: “Kêu cậu đến để dẫn dắt văn phòng làm việc một tháng, một nhóm nhân viên với tính cách khác biệt, mỗi người lại mỗi tính, cậu lại phát triển về phía tớ.”

Vừa nói dứt lời thì chiếc điện thoại di động đặt trên bàn nhỏ để uống trà cũng rung lên. Hạ Diên Điệp nhổm người dậy, nhìn thấy tên người gọi đến thì khóe môi của cô khẽ cong lên: “Buổi tiệc đã kết thúc rồi.”

“Hả? Sao cậu biết được thế?” Bản năng luật sư của Kiều Xuân Thụ trỗi dậy, cô ấy hỏi: “Không phải là cậu cài nội gián vào bên cạnh cậu ta đấy chứ?”

Hạ Diên Điệp hơi khựng lại rồi mỉm cười: “Ừ, nội gián lớn nhất. Là anh ấy đấy.”

“Hả?” Kiều Xuân Thụ chấn động, cô ấy nói: “Đừng có nói với tớ là mỗi lần sau khi kết thúc tiệc tùng thì cậu ta đều sẽ tự mình gọi điện thoại báo cáo cho cậu đấy nhé?”

“Không hẳn là báo cáo, cũng không phải lần nào cũng thế đâu.”

“Ồ, vậy thì còn…”

“Lúc mà tớ đang làm việc thì anh ấy sẽ không làm phiền.”

“...?”

Kiều Xuân Thụ nhảy qua nhảy lại giữa hai từ là “bi,ến thái” và “quá ngầu” vài giây trước khi lựa chọn cái sau.

Còn về phía Hạ Diên Điệp thì cô bắt máy nghe điện thoại. Giọng của người ở đầu dây bên kia vì men rượu mà trở nên khàn khàn trầm thấp hơn: “Anh xem hệ thống thông minh của nhà mình thì không thấy em, em không có ở nhà à?”

“Ừm, em đang ở phòng làm việc.”

“Không phải hôm nay nghỉ sao?” Không biết do rượu hay do truyền qua điện thoại mà dường như giọng nói của Du Liệt có kèm theo chút oán giận.

“Em qua lấy tài liệu, sẵn đó thì làm tổng hợp rút kinh nghiệm trong tuần, rồi nói chuyện phiếm với Kiều Kiều.”

“Ừ, nói chuyện gì thế?”

Giọng của đối phương trầm thấp như thể chỉ muốn nghe cô nói mà thôi, Hạ Diên Điệp có hơi chần chừ sau đó vẫn cứ nói thật với anh: “Vừa mới tức thì đây thì đang nói đến anh.”

“Hửm?” Tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng của người đó, giống như vừa được lấy lòng hoặc đang vui vẻ lắm, anh hỏi: “Nói gì về anh thế?”

Hạ Diên Điệp cố ý trêu chọc anh: “Anh còn không biết là bọn em đang nói xấu hay nói tốt về anh đâu đấy.”

“Chỉ cần nói về anh là được rồi.” Giọng của Du Liệt nhẹ nhàng và trầm thấp như thể đang thì thầm bên tai của cô vậy: “Anh thích em nhắc đến anh với người khác, điều đó sẽ khiến anh cảm thấy anh rất quan trọng với em.”

“...”

Hạ Diên Điệp thoáng khựng lại.

Lúc này thì cô chắc chắn là Du Liệt đã hơi say rồi, hẳn là hôm nay tại tiệc rượu có người bạn nào đó quan hệ khá tốt với anh. Nếu như mà anh không có say thì sẽ chẳng nói ra mấy lời sâu tận trong đáy lòng anh như thế đâu.

Nghĩ như thế, Hạ Diên Điệp cảm thấy lồng ngực mình có hơi chua chát, phải chi giờ phút này đây Du Liệt ở ngay trước mặt cô thì chắc là cô đã chẳng thể nhịn được mà ôm chầm lấy anh mất rồi.

Đáng tiếc là người không có ở đây!

Hạ Diên Điệp cảm thấy có hơi tiếc nuối, cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi nói: “Không cần đến lúc này mới cảm thấy thế đâu, vốn dĩ anh luôn rất quan trọng với em mà.”

Tiếng hít thở của người kia có hơi nặng nề hơn. Hạ Diên Điệp giơ tay lên để xem giờ rồi nói với anh: “Em sẽ về trong vòng một tiếng nữa.”

“Phải một tiếng nữa mới được gặp em cơ à.”

Hạ Diên Điệp không khỏi bật cười: “Vậy thì, bốn mươi phút nữa nhé?”

“Được.” Giọng nói của người ở đầu dây bên kia đã nhẹ nhàng hơn, anh nói: “Anh đợi em ở nhà.”

“...”

Ở bên đây, sau khi Du Liệt cúp điện thoại, vừa xoay người lại thì phải đối diện với những ánh mắt cười nhạo của đám người ở sau lưng.

Bọn họ hoặc là những chiến hữu trên chốn thương trường như lão Quách và Bùi Học Khiêm hoặc là những người bạn xã giao của cá nhân anh. Buổi tiệc rượu lần này vừa kết thúc, anh tranh thủ chút thời gian đi đến cuối hành lang để gọi điện thoại, nhóm người lão Quách thì tụm hai tụm ba đứng ngay phía sau lưng của anh, thuận tiện giúp anh cản lại những mối nhân duyên không nên có trong buổi tiệc rượu.

Hiệu quả cách âm của khách sạn năm sao vô cùng tốt, có thể nhận thấy điều đó từ hành lang, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập.

Nhìn thấy bộ dạng của người nào đó khi ở trước mặt vợ thì khác, trước mặt người ta thì khác, lão Quách suýt tí là cười đến mức khiến cho những nếp nhăn xô lại còn nhăn hơn dấu vết tuổi tác của anh ấy nữa: “Người ta thì thỉnh thoảng mới bị ép phải báo cáo, còn cậu ấy thì gần như ngày nào cũng lấy cớ là báo cáo để đòi vợ mình báo cáo ngược lại, các cậu nói xem tổng giám đốc Du của chúng ta đã đạt đến cảnh giới gì rồi nào?”

Người bên cạnh hài hước nói một câu pha trò: “Đạt đến cảnh giới nuôi vợ như nuôi nhân tình nhỏ.”

Du Liệt cũng chẳng hề nổi giận, cất điện thoại đi là anh lại lạnh nhạt như thường, xoay người đi qua đó, anh nói: “Có đi nữa hay không?”

“Dĩ nhiên là phải đi rồi, trừ cái lần có thể nhìn chị dâu từ phía xa xa ở đám cưới thì em còn chưa kịp nói với chị ấy câu nào đây.”

“Có thể để cho cậu gặp qua là tổng giám đốc Du của chúng ta đã ban ơn lắm rồi, cậu xem truyền thông ngoài kia đã đói đến mức gào khóc rồi kia kìa, làm gì có ai kiếm được tấm ảnh xinh đẹp nào của “bà Du” đâu.”

“...”

Bùi Học Khiêm cũng vừa mới kết thúc cuộc gọi, nghe được phần đuôi của câu chuyện, lúc đi qua liếc nhìn Du Liệt, cười như không cười rồi hỏi: “Chuyện này không cần phải báo lại hả?”

“Cần, nhưng phải nói trước mặt.” Du Liệt giơ cổ tay lên xem giờ rồi nói tiếp: “Không ở trước mặt thì tôi khó mà phán đoán được cô ấy có bằng lòng thật hay không, đâu thể nào vì các cậu mà khiến vợ tôi chịu uất ức được.”

Bùi Học Khiêm nghe xong thì chỉ cười cười mà không nói gì. Lão Quách ở bên cạnh thì đã quen rồi nhưng những người còn lại chưa từng thấy cảnh này thì nghẹn hết cả họng.

Trong đó sắc mặt của Cao Đằng là phức tạp hơn cả: “Anh Liệt, cậu như này là...”

“Có ý kiến thì có thể không đi.” Du Liệt nhàn nhạt ngước mắt lên liếc nhìn anh ấy cùng Diêu Hoằng Nghị vừa từ nước ngoài đang đứng ở sau lưng, anh nói: “Vốn dĩ muốn làm tiệc tiếp đón Hoằng Nghị mà thôi, đổi chỗ khác cũng được.”

“Ấy, vậy thì đâu có được, khó khăn lắm cậu mới chịu buông lỏng một lần mà.” Lão Quách nhân cơ hội Cao Đằng đã hơi thay đổi sắc mặt nhưng vẫn chưa lên tiếng, vỗ lên người để ngăn anh ấy lại rồi nói tiếp: “Chắc chắn cô Hạ sẽ đồng ý thôi, cậu đi về hỏi trước đi, chúng tôi đợi đến tối rồi mang quà đến nhà là được thôi.”

“...”

Lúc Hạ Diên Điệp về nhà, có vẻ như Du Liệt đã ngồi dựa vào sô pha mà ngủ được một lúc rồi. Nghe thấy tiếng động người đó đứng dậy với vẻ mặt mệt mỏi, xoay về phía sau sô pha rồi dang đôi cánh tay thon dài, chờ đợi trong giây lát. Hạ Diên Điệp đi dép lê vào nhà nhìn thấy cảnh đó thì bật cười, khom eo ôm lấy: “Em đi thay quần áo trước...”

Chưa kịp nói hết câu thì cô đã bị Du Liệt dùng sức kéo vào lòng rồi dựa vào sô pha. Anh cọ cọ vào hõm cổ của cô, giọng anh đầy lười biếng: “Vợ ơi, anh nhớ em.”

Mỗi lần anh gọi cô là vợ thì giọng của anh vô cùng nhẹ nhàng trầm thấp, âm đuôi thì sẽ hơi lên giọng, như thể đang cẩn thận cầm lấy một thứ gì đó dễ vỡ, dễ hoảng sợ, lo lắng nó sẽ bị va đập.

Mỗi lần nghe thấy Hạ Diên Điệp cũng sẽ mềm lòng, cô có chút bất lực giơ tay xoa xoa cái đầu tóc bù xù đang ở bên cổ mình rồi nói: “Bạn nhỏ Du Liệt bao nhiêu tuổi rồi thế, uống say rồi còn về làm nũng với người lớn cơ.”

“Hôm nay gặp Cao Đằng và Diêu Hoằng Nghị nên uống nhiều thêm vài ly.” Du Liệt vẫn không buông tay ra, lông mi dài khép lại, anh nói: “Anh hơi say rồi.”

“Hả? Diêu Hoằng Nghị? “ Hạ Diên Điệp bất ngờ rủ mắt xuống nhìn anh rồi nói tiếp: “Không phải đang ở nước ngoài sao?”

“Về nước rồi.”

“Vậy anh có mời họ đến nhà mình chơi không?”

“...”

Đột nhiên lại chẳng có động tĩnh gì, Hạ Diên Điệp thấy bất ngờ, đang chuẩn bị xem thử xem có phải người nào đó đã ngủ rồi hay không thì cổ của cô bị mái tóc tán loạn của anh cọ cọ làm cho hơi ngứa, sau đó Du Liệt ôm lấy cô rồi đứng dậy.

Hiếm khi trông thấy vẻ mặt chần chừ của ai đó. Anh nói: “Ai gọi điện thoại cho em thế?”

“Hả?” Hạ Diên Điệp chưa phản ứng kịp.

Du Liệt thấp giọng nói: “Vậy thì sao em biết được là bọn họ muốn đến nhà của mình chơi vậy?”

Ngây người ra một lúc rồi Hạ Diên Điệp mỉm cười: “Bọn họ là bạn của anh mà, cũng giống như Kiều Kiều là bạn của em đó thôi, nơi đây là nhà của chúng ta, bạn bè đến nhà chơi là chuyện bình thường thôi mà, đúng không?”

“...”

Hạ Diên Điệp vừa nói xong, ngước mắt lên thì nhìn thấy đôi mắt Du Liệt bị cảm xúc quấy nhiễu khiến cho âm u hơn. Đôi môi mỏng của anh hơi hé, giọng nói cũng khàn hơn: “Nhà của chúng ta?”

“Hả?”

Người nào đó vẫn còn hơi say nên Hạ Diên Điệp nghe không rõ câu nói đó, chưa kịp hỏi thêm lần nữa thì đột nhiên lại cảm thấy trời đất quay cuồng, đợi sau khi hoàn hồn thì cô đã bị Du Liệt đè lên trên sô pha.

Anh cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi của cô, rồi lại hôn xuống: “... Nhà của chúng ta.”

“...”

Người đó nói một chữ sẽ hôn một cái, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, lúc thì nhẹ lúc thì mạnh, mỗi một lần đều khiến cho lòng Hạ Diên Điệp cảm thấy vừa chua chát vừa ngứa ngáy lại vừa cảm thấy ngọt ngào.

Hạ Diên Điệp không thể nhịn được mà mỉm cười nhẹ nhàng: “Du Liệt, anh kỳ lạ thật đấy.”

Ban đầu thì anh chỉ hôn khiến cho cô thấy hơi ngứa ngáy giống như một con thú lông xù xù cỡ lớn đang dùng cả người để làm nũng nhưng chỉ qua vài câu thì đã biến chất. Sau một nụ hôn nào đó thì Hạ Diên Điệp run rẩy, cô chống lấy cánh tay của anh: “Không phải anh nói người ta sẽ đến nhà chơi sao? Phải chuẩn bị trước bữa tối đã chứ...”

Chưa kịp nói xong thì Du Liệt đã tóm lấy cổ tay cô. Hai tay bắt chéo đè lên tay vịn của sô pha bằng da ở trên đỉnh đầu của cô. Còn Du Liệt thì hôn lên đến tận mang tai của cô mới dừng lại, anh nói: “Sáu giờ bọn họ mới đến.”

Hạ Diên Điệp vô ý thức nhìn về phía bên cạnh, đồng hồ hiển thị bây giờ là 2:45. Hồ ly nhỏ hơi run rẩy, chuyện này có phải có hơi...

Không biết có phải là nhận ra được cô đang nghĩ gì hay không mà bóng dáng thon gầy,rắn chắc của người ở trên hơi lắc lư, nụ cười trầm thấp ngạo mạn của người nào đó phát ra từ yết hầu đang lăn lên lộn xuống.

“Kịp mà.”

“!”

Vào buổi tối, lúc 5 giờ 58 phút, chuông cửa reo vang.

Hai năm trước thì lão Quách đã đến đây một lần cho nên cũng có thể xem như là người duy nhất quen đường quen lối trong đám người đến chơi nhà lần này, anh ấy đi dẫn đầu, tay thì đang cầm chai rượu vang được anh ấy sưu tầm lâu năm. Phía sau lưng vẫn còn sáu bảy người nữa, có quen cũng có lạ, tụm hai tụm ba đứng vừa nói vừa cười giỡn.

Tất cả mọi người đều cho rằng chắc chắn Du Liệt sẽ là người mở cửa cho nên chuyện trò vẫn rôm rả. Ai đó vừa nói câu “Có phải chị dâu xinh đẹp lắm không” thì cửa cũng được mở ra. Sau đó phía bên ngoài cửa trở nên vô cùng im ắng.

Hạ Diên Điệp mặc áo thun trắng cùng với quần jeans dài cỡ bảy tấc màu xanh lam nhạt, mái tóc dài được cô tùy tiện buộc thành tóc đuôi ngựa, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng trông rất xinh đẹp. Đôi mắt hồ ly có hơi xếch lên rủ xuống, đôi mắt cô cong lên mỉm cười: “Mời mọi người vào.”

“...”

Hạ Diên Điệp bước sang một bên đi vào trong huyền quan.

Quách Tề Đào là người đầu tiên hoàn hồn, cười cười đi vào trong: “Hôm nay tổng giám đốc Du sao vậy, thế mà lại để bà Du tự mình đi ra mở cửa, này là đang trêu đùa chúng tôi hả?”

Cao Đằng đi qua đến trước mặt Hạ Diên Điệp, có hơi xấu hổ mà gật đầu với cô: “Chị dâu… Cô Hạ.”

Hạ Diên Điệp cũng không để ý: “Du Liệt ở bên trong, có thể là không nghe thấy.”

Có lẽ bởi vì thật sự có đôi chút xấu hổ với Hạ Diên Điệp nên Cao Đằng vốn dĩ nằm trong nhóm thứ hai tiến vào nhưng lại thay giày xong nhanh nhất, đi vào trong còn sớm hơn Quách Tề Đào đang đi dạo nhìn ngắm xung quanh nữa.

Căn nhà rộng rãi, có phòng bếp mở nên khó tránh khỏi việc nghe thấy tiếng của máy hút mùi công suất lớn. Cao Đằng bước vào trong vài bước, khóe mắt liếc thấy có bóng người đang loay hoay ở trong nhà bếp.

Anh ấy vốn nghĩ đó là đầu bếp bên ngoài được mời đến để làm tiệc tại gia, nên xoay người lại, đặt hộp giữ lạnh lên trên quầy bar, định kêu người ta cắt cá ngừ vây xanh mà anh ấy mang đến: “Phiền anh xử lý cái này…”

Giọng nói đột nhiên dừng lại. Ở bên kia quầy bar, ngón tay thon dài đang cầm lấy con dao mỏng cũng thoáng dừng lại, anh nhìn sang sau đó cánh tay với áo sơ mi được xắn lên một nửa ấn xuống sống dao.

Bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt của Cao Đằng đờ đẫn lướt xuống, dừng lại trước chiếc tạp dề đang được đeo ở trước chiếc áo sơ mi trắng thẳng thớm của Du Liệt.

Du Liệt nhìn thấy anh ấy bất động, lông mày hơi nhướng lên, anh hỏi: “Vẻ mặt gì đây, thấy ma à?”

Cao Đằng: “…”

Ôi mẹ ơi, còn đáng sợ hơn là cả thấy ma ấy chứ.

Cao Đằng chỉ cảm thấy trong lồng ngực mình đang có hàng vạn con ngựa phi nước đại, mà cũng có thể là lạc đà Alpaca, anh ấy phải gào thét đôi lần mới có thể bảo đảm bản thân không lên cơn co giật.

Nhưng khi đối diện với vẻ mặt lười biếng, thản nhiên của Du Liệt, cùng với kỹ năng dùng dao với tốc độ đồng đều, ổn định như vừa rồi thì chắc hẳn không phải mới làm đôi ba lần rồi, dường như người làm quá lên là bản thân anh ấy vậy.

Vào cái lúc mà Cao Đằng nghi ngờ cuộc sống này thì cuối cùng cũng có tên xui xẻo thứ hai đi đến khu vực bên ngoài phòng bếp, bắt chuyện với Cao Đằng: “Đứng dại ra ở chỗ này làm cái gì thế, xem cái gì mà lại… Ôi vãi!”

Mười giây sau, những vị khách đến nhà chơi tập trung đứng phạt ở bên ngoài phòng bếp, đồng thời rơi vào trạng thái tam quan ngổn ngang cùng nghi ngờ về nhân sinh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio