Hóa Bướm

chương 70: kẻ phản bội: đêm nay không say không về

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quả thật câu trả lời này nằm ngoài dự đoán.

Hạ Diên Điệp sững sờ, có hơi buồn cười: “Mấy lời vô căn cứ này cũng có người tin sao?”

La Hiểu Tuyết: “Nhưng không biết phía Thiên Truyền làm như thế nào, hình như chúng ta đã nhận được một số thông tin nội bộ của Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena liên quan đến dự án hội thảo của chúng ta, nó còn được sử dụng trong phân tích báo cáo nội đó cho nên mới liên lụy đến phía chúng ta. Chị tìm một người bạn bên Thiên Truyền để xem lại ảnh chụp, mặc dù chưa nói đến tài liệu bí mật nhưng chắc chắn là tài liệu không thể công khai trong điều khoản bảo mật.”

“Thiên Truyền có tài liệu nội bộ của Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena không phải chuyện đáng ngạc nhiên, đôi bên có hợp tác trong dự án dịch thuật mà.”

Hạ Diên Điệp nhắc nhở: “Cuối tuần đầu tiên khi chị đang hồi phục sức khỏe ở nhà, ngày hôm đó chúng em đã đi cùng các giám đốc của Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena đi tiếp khách nước ngoài. Phần đồng phiên dịch trong cuộc họp đặc biệt ngày hôm đó được Thiên Truyền hoàn thành.”

La Hiểu Tuyết bất ngờ: “Ý em là những tài liệu đó không bị rò rỉ từ phía chúng ta nhưng đã có ai đó nhìn thấy và cố tình gây rắc rối?”

Hạ Diên Diệp xòe hai bàn tay ra, tỏ ý cô cũng không chắc.

“Nếu thật sự như vậy thì tên gây rối phía sau này đúng là giỏi thật.” La Hiểu Tuyết hừ mũi, liếc nhìn tổ dự án: “Đây cũng không phải công ty lớn như Thiên Truyền, tổ dự án của chúng ta đúng là tám tên nông cạn.”

Hạ Diên Điệp nghe vậy thì không khỏi buồn cười: “Một câu của chị mắng tất cả chúng ta đấy.”

“Hả?”

La Hiểu Tuyết sửng sốt: “Cũng đúng nhỉ, thôi thôi, chị mà biết đứa nào làm chuyện mờ ám sau lưng thì chị sẽ xử tội nó.”

“Không sao, chính không sợ tà. Hơn nữa, nếu chỉ nắm được một ít thông tin như vậy thì tổng giám đốc Tiền với tổng giám đốc Đinh cũng sẽ không tin.”

“Đúng vậy, nhưng chị luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, nội dung bức thư nặc danh kia là gì cũng chỉ có tổng giám đốc Tiền biết…”

“Không sao, giả sẽ không thành thật được.”

Hạ Diên Điệp trấn an cô ấy: “Ngày mai có cuộc họp thường kỳ thứ tư, nếu cần thiết thì em sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện trong cuộc họp.”

“Vậy được rồi.”

La Hiểu Tuyết đi theo Hạ Diên Điệp ra ngoài, trước khi ra ngoài, cô ấy do dự quay đầu lại, hỏi nhỏ: “Em và cái cậu ở Helena không định công khai quan hệ à?”

Bước chân của Hạ Diên Điệp dừng lại.

La Hiểu Tuyết nói: “Nếu công khai quan hệ của hai người thì sẽ phá bỏ tin đồn này và người đứng sau lưng nó cũng sẽ bị cười nhạo.”

“… Không đáng.”

“Tại sao?”

Hạ Diên Điệp cụp mắt xuống, cười nhẹ: “Dù sao anh ấy cũng được coi là người của công chúng, ngành của chúng ta còn liên quan đến các ngành sản xuất khác, nếu công khai trong công ty thì chỉ e chưa đến một tuần mọi người đều sẽ biết.”

“Người khác biết không tốt sao?” La Hiểu Tuyết cười mập mờ: “Nếu chị có được người bạn trai như vậy thì chị ước gì cả thế giới đều biết.”

Hạ Diên Điệp bất đắc dĩ: “Trọng tâm của Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena nửa cuối năm đến cuối năm là vòng tài trợ Pre C+, cũng như thử nghiệm độ hot và tái ra mắt ‘Phùng Thước’. Em không muốn vào lúc này anh ấy không xuất hiện trên bản tin không liên quan đến khoa học kỹ thuật mà lại là báo lá cải vì em. Em càng không hy vọng anh ấy bị phân tâm bởi những chuyện này khi đang đi công tác khảo sát ở nơi khác.”

“Được rồi.” La Hiểu Tuyết thở dài: “Bà chủ công ty lớn phải cân nhắc nhiều thật.”

Hạ Diên Điệp dở khóc dở cười: “Đầu tiên, chúng em còn chưa đến bước đó, tiếp theo, trước khi làm bạn gái của anh ấy, em là phiên dịch viên cho công ty chúng ta, cho dù chỉ suy xét đến một mình mình thì em cũng hy vọng mình được lên báo nhờ thành tích xuất sắc hơn là trở thành câu chuyện bàn tán trong buổi trà chiều.”

“Được lắm, với sự giác ngộ của tổ trưởng chúng ta, em còn trẻ như vậy, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì vậy?”

“Đừng hóng chuyện nữa, đi làm thôi.”

Hạ Diên Điệp làm như không nghe thấy câu đùa hài hước này, cô nhìn La Hiểu Tuyết rồi xoay người đi về phía văn phòng làm việc.

Ban đầu Hạ Diên Điệp chỉ xem đây là tin đồn vô căn cứ, chỉ truyền đi trong phạm vi nhỏ.

Mãi đến tối, Kiều Xuân Thụ đến đón cô đi ăn lẩu, cô ấy biết từ khâu chuẩn bị, ‘đấu thầu’ đến hoàn thành, mất hai ba tháng mới ăn mừng dự án hội thảo này thành công.

Trong khoảng thời gian này, thậm chí Kiều Xuân Thụ cũng hỏi những chuyện này.

Hạ Diên Điệp bất đắc dĩ: “Rốt cuộc công ty luật của cậu cách chỗ chúng tớ 28km hay là 28m vậy, làm sao cậu nghe được chuyện bên chúng tớ thế?”

“Trùng hợp, nghề của bọn tớ cũng giống như cậu vậy, liên quan đến tất cả các ngành nghề, hơn nữa luật sư phải dựa vào tin tức để kiếm cơm.” Kiều Xuân Thụ bày ra vẻ mặt tự hào khi tu thành chính quả: “Nếu không có trình độ thì sao tớ có thể tìm tư liệu để biện hộ được? Thế nào, có phải rất tiện khi có một người bạn làm luật sư không?”

Hạ Diên Điệp không phản bác được: “Tớ trở thành khách hàng của cậu rồi à?”

“Cậu nghĩ sao?”

Kiều Xuân Thụ chống tay lên má: “Tài liệu bí mật bị tiết lộ, liên quan đến điều khoản bảo mật, việc này không tính là lớn, cũng chẳng tính là không nhỏ. Bình thường, quái vật khổng lồ như Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena sẽ không quan tâm đến một công ty nhỏ không có bất cứ bộ phận kỹ thuật nào như chỗ cậu, nhưng không tránh khỏi việc ông chủ của bọn họ có thù oán với cậu!”

Tõm.

Miếng đậu cô làm nát rơi vào trong bát nước.

Hồ ly chột dạ cúi đầu: “Chắc là… Không đến mức đó nhỉ?”

Suýt chút nữa cô đã quên.

Trong gần một tháng đóng quân tại trụ sở của Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena, Hạ Diên Điệp dẫn đầu cả nhóm chuyển tài liệu, nộp hồ sơ và theo dõi các cuộc họp mỗi ngày, bận rộn đến mức không có thời gian liên lạc với Kiều Xuân Thụ.

Kiều Xuân Thụ cũng hiểu nên không quấy rầy cô.

Cho nên cô ấy vẫn chưa biết…

Kiều Xuân Thụ không để ý nên không nhận ra sự thay đổi cảm xúc rất nhỏ của Hạ Diên Điệp: “Sao lại không đến mức đó? Giữa người yêu cũ với nhau, đặc biệt là người độc ác như cậu, ăn sạch người ta xong phủi mông bỏ đi, kẻ thù truyền kiếp gặp lại lần nữa sao có thể yên ổn.”

Luật sư Kiều vừa nói vừa cầm ly nước lên, thể hiện sự đồng cảm bằng cách chạm cốc với Hạ Diên Điệp: “Du Liệt không trả thù cậu đã là nhân từ lắm rồi.”

Cái ly trong tay cô hơi lay động, cô nhớ lại ‘cơn ác mộng’ cuối tuần trước, sắc mặt Hạ Diên Điệp cứng lại.

Anh không chỉ là…

Nhưng nếu nói khách quan thì Hạ Diên Điệp không thể không thừa nhận, với tư cách là bạn trai cũ bị cô tàn nhẫn bỏ rơi thì từ sau khi gặp lại, thái độ của Du Liệt đối với cô chỉ dừng lại ở mức lạnh nhạt.

Có phải anh tha thứ cho cô quá dễ dàng không?

Sự tổn thương mà cô đã làm với anh đậm sâu đến cô cũng không thể nào quên được. Khi ở nhà anh, cô thấy con bướm tiêu bản anh đóng thành tranh, trong mối quan hệ này, anh hẳn là người chịu đựng nhiều hơn cô.

Nhưng sao anh lại dễ dàng tha thứ cho cô như vậy?

Hay là anh vẫn chưa…

“Này, sao đột nhiên cậu không nói gì vậy? Bị dọa rồi à?” Kiều Xuân Thụ đưa tay quơ quơ trước mặt cô.

Hạ Diên Điệp tỉnh táo lại, cô khẽ nắm lấy đôi đũa: “Cậu cảm thấy anh ấy nên trả thù tớ như thế nào?”

“Hả?”

Kiều Xuân Thụ ngây người.

Đợi đến khi cô ấy ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Hạ Diên Điệp, Kiều Xuân Thụ mới chắc chắn mình không nghe nhầm, cô ấy chần chừ rồi nói: “Nếu trả thù cấp thấp thì sẽ làm khó, sỉ nhục cậu trong công việc. Lần này cậu chủ động làm bên B của người ta, tớ cảm thấy cậu rất dũng cảm… Du Liệt không làm gì cậu sao?”

“Không có.” Hạ Diên Điệp dừng lại một lát, giải thích: “Anh ấy không phải người công tư không phân minh.”

Kiều Xuân Thụ xụ mặt: “Cũng đúng, vậy nếu là trả thù cấp cao thì gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng.”

“?”

Hạ Diên Điệp chậm rãi ngước mắt lên.

Kiều Xuân Thụ duỗi tay ra gãi cằm Hạ Diên Điệp: “Nếu tớ là Du Liệt, thấy bạn gái cũ đã trở thành mỹ nhân xinh đẹp như vậy, không đòi lại gì từ người ta thì cũng phải lừa gạt một khoảng thời gian, đến lúc đó vứt bỏ một cách nhẫn tâm, báo thù năm đó!”

“…”

Hạ Diên Điệp không né tránh, cũng không phản ứng lại.

Ngược lại người đùa giỡn là Kiều Xuân Thụ lại ngây người: “Không phải cậu xem là thật chứ, tớ đùa thôi.”

“Tớ và Du Liệt quay lại rồi.”

“…”

Vẻ mặt Kiều Xuân Thụ đột nhiên cứng đờ: “…”

Qua mấy chục giây dài dằng dặc, Kiều Xuân Thụ mới ‘tiêu hóa’ được tin tức chấn động này.

“Từ từ, tớ load đã.”

Luật sư Kiều đỡ trán cúi đầu, qua nửa phút sau mới ngẩng đầu lên: “Nói cách khác là sau dự án của Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena thì cậu và cậu ta gặp lại, Du Liệt không những không làm khó cậu, không sỉ nhục cậu, không trả thù cậu mà ngược lại còn tái hợp với cậu?”

“Ừ.”

Hạ Diên Điệp suy nghĩ rồi bình tĩnh nói: “Nhưng vào hôm quay lại, anh ấy có nói, chờ anh ấy chán chúng tớ lại chia tay.”

Kiều Xuân Thụ chấn động há hốc miệng: “Rõ ràng cậu ta muốn trả thù… Cậu còn đồng ý á?”

“Ừ.”

“Không phải chứ, tại sao?” Kiều Xuân Thụ cố gắng khép miệng lại: “Nếu đó là người tham lam tiền bạc thì tớ còn hiểu được, dù sao một ngọn núi lớn như vậy không dựa vào thì phí. Nhưng cậu cũng đâu đến mức, tại sao lại chà đạp bản thân như vậy?”

“Bởi vì anh ấy nói đúng, tớ nợ anh ấy rất rất nhiều.”

Hạ Diên Điệp dừng lại, chậm rãi buông đôi đũa trong tay ra, đôi mắt cô hơi cong lên: “Hơn nữa tớ cũng muốn ở bên anh ấy.”

Ham muốn…

Khi bà nội qua đời, trong những ngày tháng đen tối tuyệt vọng nhất trong đời cô, điện thoại phát lại vô số lần tiếng cười trầm khàn của anh, đó là sợi dây duy nhất có thể kéo cô lên.

Cho nên vào đêm anh cho cô một chiếc cầu thang ọp ẹp để cô bước xuống khỏi chiếc bục cao của đạo đức, cô đã vội vàng chạy về phía anh.

Kiều Xuân Thụ mệt mỏi che mặt lại: “Được, đôi tình nhân các cậu diễn phim tình cảm, từ ngày xưa tớ đã không hiểu. Lùi lại hàng nghìn bước, Du Liệt đúng là đỉnh của chóp, ngủ với cậu ta cũng không lỗ, cậu vui là được.”

Cô ấy buông tay xuống, ánh mắt hung dữ: “Nhưng cậu quản lý trái tim mình cho tốt! Tớ không nhận chị em thất tình đâu!”

Hạ Diên Điệp bình tĩnh cầm đôi đũa lên, gắp một chiếc bánh mousse hình trái tim ở đĩa đồ tráng miệng bên cạnh lên, đặt vào đĩa của Kiều Xuân Thụ.

Sau đó cô thản nhiên nói: “Không quản được.”

Kiều Xuân Thụ lại tuyệt vọng che mặt: “Cũng đúng. Nếu không thì không phải Du Liệt. Đến tận bây giờ, cuộc họp lớp và hội cựu học sinh mỗi năm của trường cấp ba Tân Đức đều có rất nhiều người nhắc về cậu ta.”

“…”

Hạ Diên Điệp yên lặng buông đôi đũa xuống, chống tay lên cằm mặt cụp mắt xuống.

Thật kỳ lạ, nếu Kiều Xuân Thụ không nhắc đến thì gần như cô đã quên mất những lời Du Liệt nói đêm đó.

Có lẽ ở bên cạnh anh quá hạnh phúc, giống như giẫm lên bong bóng bước lên trời, từng bước một, càng lúc càng lên cao, càng lúc càng lâng lâng, cô đã quên mất khi bong bóng vỡ tan, cô sẽ lập tức ngã xuống.

Phía dưới là núi đao biển lửa, đủ khiến cô chết không toàn thây.

Nếu vậy thì phải làm sao đây?

“Vậy bây giờ cậu tính thế nào?” Kiều Xuân Thụ nói ra tiếng lòng cô.

Một giây đó, Hạ Diên Điệp cũng nghe thấy đáp án trong lòng mình.

“Sao cũng được.” Hạ Diên Điệp học được từ đang nổi tiếng gần đây: “Lạc trôi thôi.”

“?”

Kiều Xuân Thụ hung dữ trừng mắt nhìn cô qua kẽ hở giữa các ngón tay: “Cậu có biết cậu hoàn toàn không liên quan đến cái từ này không?”

Sau đó cô ấy thấy Hạ Diên Điệp ngồi đối diện cụp mắt cười một cái.

Rất nhẹ, giống như bức tranh sơn thủy phong cảnh được vẽ bằng mực đen trên giấy Tuyên, một đóa hoa sáng màu đột nhiên nở rộ qua những nét mực đó.

Ngay lập tức, toàn bộ bức tranh trở nên sống động.

“Tớ muốn đánh cược một lần, Kiều Kiều.”

“Cược cái gì?” Kiều Xuân Thụ có hơi bực mình: “Đánh cược cậu ta không phải tên cặn bã, mà là một người sẽ được cậu khắc cốt ghi tâm. Cậu còn muốn nói những lời này để ép bản thân yêu cậu ta sao?”

Hạ Diên Điệp cười khẽ, giơ ly thủy tinh lên.

Chiếc đồng hồ màu đỏ phản chiếu sau chiếc cốc tỏa sáng rực rỡ: “Cứ cược thôi, cho dù lần này tớ thua đến thịt nát xương tan, tớ cũng có thể tự nhặt từng mảnh vỡ ghép lại.”

“…”

Kiều Xuân Thụ nghẹn lời.

Sau một lúc, cô ấy thở dài, nâng ly chạm vào: “Tốt nhất cậu nên làm được.”

Tối đó, Hạ Diên Điệp từ chối lời mời cùng đến quán bar uống rượu với Kiều Xuân Thụ, cô trở về nhà sớm.

Chín giờ sáng mai sẽ có cuộc họp thường lệ của nhóm dự án.

Hầu hết các thành viên trong nhóm sẽ làm báo cáo công tác về dự án phiên dịch hội thảo Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena và cô phải chuẩn bị trước.

Trước khi đi ngủ, Hạ Diên Điệp liếc nhìn điện thoại.

Không có cuộc gọi, không có tin nhắn.

Cô nghe nói bài kiểm tra thử nhiệt được lên kế hoạch vào cuối tháng này hoặc đầu tháng sau, Du Liệt đang ở trụ sở căn cứ bên thành phố Giang, có lẽ anh rất bận.

Cô không nên quấy rầy anh.

Hạ Diên Điệp nghĩ vậy rồi để điện thoại xuống, nhắm mắt lại.

Trong lúc mơ màng cô chợt nghĩ.

Những thứ được giấu ở đáy lòng của hồ ly nhỏ bắt đầu cuộn trào, các cặp đôi bình thường đều giống bọn họ, cả ngày không liên lạc với nhau sao?

Cô cũng không biết đáp án.

Có lẽ ban ngày nghĩ gì thì đêm mơ thấy cái đó, đêm nay Hạ Diên Điệp mơ thấy ác mộng.

Nội dung cụ thể trong giấc mơ cô đã quên.

Cô chỉ nhớ rằng cuối cùng khi cô giẫm lên bong bóng cuối cùng thì rơi xuống các tầng mây. Trong tiếng gió gào thét, cô thấy ánh mắt trời chói chang, còn thấy Du Liệt đứng ở nơi rất cao, hờ hững, đôi mắt đen nhánh, lạnh lẽo như băng nhìn cô.

Vì vậy ngày hôm sau đến công ty, hồ ly trong trạng thái buồn bã ỉu xìu.

Cuộc họp thường kỳ vào lúc chín giờ.

8 giờ 55 phút, người của hai tổ dự án gần như đã đến đông đủ trong phòng họp.

Tổ dự án do phó tổng giám đốc Đinh Vấn quản lý, tổng giám đốc Tiền không nhúng tay vào và cũng không đến cuộc họp thường kỳ của nhóm dự án, nhưng hôm nay là lần đầu tiên ông ấy ngồi ở vị trí đầu bàn họp.

Khi đi vào nhìn thấy ông ấy, một tổ viên nhìn về phía Hạ Diên Điệp theo bản năng.

Thật ra Hạ Diên Điệp cũng không có phản ứng gì, cô chào một tiếng ‘Tổng giám đốc Tiền’, sau đó lập tức cầm đồ đi đến vị trí của mình ngồi.

Nhóm một và nhóm hai ngồi đối diện nhau.

Hiếm khi Khương Sam chăm chỉ một lần, ngồi dựa vào ghế đối diện với bàn hội nghị, cười nói gì đó với một thành viên của nhóm đang ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang bên này.

Đinh Vấn đến họp.

Ngay khi vừa bước vào phòng họp đã thấy tổng giám đốc Tiền, sắc mặt Đinh Vấn lập tức thay đổi.

Anh ấy đi đến, kéo ghế ngay bên cạnh tổng giám đốc Tiền ra ngồi xuống, hai người chào hỏi nhau.

Tổng giám đốc Tiền cúi người về phía trước: “Người đến đủ rồi chứ? Trước cuộc họp nhóm dự án thường kỳ ngày hôm nay, tôi muốn xác nhận một chuyện…”

Tổng giám đốc Tiền còn chưa nói xong.

Đinh Vấn đã khẽ hỏi: “Tổng giám đốc Tiền, tôi nghĩ chúng ta sẽ nói chuyện riêng với nhau sau, anh thấy được không?”

Tổng giám đốc Tiền dừng lại: “Tổng giám đốc Đinh, tôi biết cậu có ý tốt nhưng cậu phải hiểu rõ vấn đề này có liên quan đến toàn bộ nhóm dự án của công ty, thậm chí có khả năng bị bên Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena truy cứu trách nhiệm. Đây không phải vấn đề mà bất kỳ nhân viên nào cũng có thể giải quyết bằng cách nói chuyện riêng.”

“Nhưng mà…”

“Hơn nữa bên ngoài công ty đã có những tin đồn như vậy, đương nhiên trong công ty cũng biết, nếu cậu thật sự tin tưởng Tiểu Hạ thì càng nên cho cô ấy một cơ hội giải thích công khai trước mặt mọi người trong công ty, đúng không?”

“…”

Giọng nói của hai sếp không lớn nhưng trong phòng họp yên tĩnh, đặc biệt là tổ hai đang nín thở lắng nghe, hận không thể cắm hai cái ăng ten vào tai để nghe, thỉnh thoảng còn nhìn Hạ Diên Điệp với ánh mắt vui sướng khi có người gặp họa.

Chỉ tiếc là không có hồi đáp.

Ở cuối bàn họp, khi cuộc nói chuyện của phó tổng giám đốc Đinh và tổng giám đốc Tiền kết thúc, họ mới quay lại.

Tổng giám đốc Tiền mở tài liệu trước mặt mình ra, lấy một bức ảnh chụp trong đó ra đẩy cho Hạ Diên Điệp dọc theo mặt bàn.

“Tiểu Hạ, cô xem, người trong ảnh này là cô à?”

Hạ Diên Điệp ngước mắt nhìn, yên lặng cầm lấy tấm ảnh trên mặt bàn lên.

Mắt cô khẽ chớp.

“Đúng vậy.” Đầu ngón tay cô miết vào bức ảnh.

Sắc mặt Đinh Vấn hơi thay đổi.

Tổng giám đốc Tiền vẫn bình tĩnh: “Trong bức ảnh đó, người ngồi ăn cơm với cô là tổng giám đốc Quan của Công ty Dịch thuật Thiên Truyền đúng không?”

“…”

Cả phòng họp tĩnh lặng.

Mọi người trong nhóm một và nhóm hai đều đồng loạt tỏ ra nghi ngờ, nhìn về phía Hạ Diên Điệp.

Hạ Diên Điệp không chớp mắt, giọng nói nhàn nhạt không nghe ra chút cảm xúc nào: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì trong phòng còn có trợ lý của tổng giám đốc Quan nữa.”

Cô cụp mắt xuống, thờ ơ nhìn bức ảnh dường như bị cố ý chụp lén qua cánh cửa hé mở: “Chỉ là không xuất hiện trong ảnh mà thôi.”

Phía đối diện, Khương Sam cười khẩy: “Tổng giám đốc Quan ở đó, trợ lý của anh ta có ở đấy hay không đâu có quan trọng.”

Hạ Diên Điệp lạnh lùng đáp lại: “Hình như trưởng phòng Khương biết rất rõ chuyện này, nhưng tôi lại không hiểu đây là trò hề gì. Trưởng phòng Khương có muốn nói rõ nguyên nhân hậu quả cho tôi không?”

Sắc mặt Khương Sam thay đổi: “Cô đừng ăn nói lung tung, cái gì mà tôi hiểu rất rõ? Từ ngày hôm qua, chuyện này đã bắt đầu lan truyền trong ngành rồi, rõ ràng là trưởng phòng Hạ đang giả ngây giả dại mới đúng?”

“Cả ngày hôm qua tôi đều bận sắp xếp thông tin khách hàng, không rảnh rỗi như trưởng phòng Khương.”

Khương Sam nghẹn lời, mỉa mai đáp lại: “Vậy sao? Sửa lại tài liệu làm gì, tiếp tục lấy lòng người tiếp theo, gửi cho Thiên Truyền à?”

“…”

Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng ngước mắt lên, khuôn mặt cô vô cảm nhìn Khương Sam chằm chằm.

Mãi đến khi ánh mắt trào phúng chế giễu của Khương Sam không giữ được nữa, anh ta không ngồi yên, ngọ nguậy: “Cô nhìn tôi làm gì, bây giờ bên ngoài đều nói như vậy, không chỉ có mình tôi!”

“Không sao, tôi đang đợi trưởng phòng Khương nói tiếp.”

Hạ Diên Điệp đặt điện thoại lên bàn, mở phần ghi âm ra.

Cô giơ cổ tay lên: “Vu khống, bôi nhọ, tổn hại danh dự… Đây đều là thứ có thể kết tội nhỉ?”

“Cô! Cô bớt hù dọa tôi đi!”

Khương Sam đột nhiên cất cao giọng, nhưng sau khi nói xong anh ta lập tức ngậm miệng ngồi yên lại.

Hạ Diên Diệp quay sang nhìn đầu bàn họp: “Tổng giám đốc Tiền, phó tổng giám đốc Đinh, hai người muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”

Tổng giám đốc Tiền hắng giọng, nhìn điện thoại trên bàn của Hạ Diên Điệp: “Chúng ta chỉ đang họp nội bộ, không cần thiết phải làm đến mức như vậy nhỉ?”

Đôi mắt Hạ Diên Điệp nhìn xuống: “Phải.”

Cô dừng ghi âm và tắt nó đi.

Lúc này tổng giám đốc Tiền mới nói: “Chắc hẳn mọi người cũng đã nghe thông tin báo cáo nội bộ gần đây của Thiên Truyền. Đúng lúc chúng ta vừa mới kết thúc dự án hội thảo Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena này. Hiện giờ trong ngành có một số tin đồn, chỉ trích nhân viên chúng ta làm rò rỉ thông tin khách hàng cho mục đích cá nhân.”

“…”

Ông ấy vừa nói xong, một số cặp mắt yên lặng nhìn Hạ Diên Điệp.

Cô ngồi yên trên ghế, dừng mấy giây mới không nhịn được mỉm cười.

“Tổng giám đốc Tiền, ông cứ việc nói thẳng là tôi đi, không cần nói ẩn ý như vậy.”

Giọng nói Hạ Diên Điệp lạnh lùng.

Hiếm khi bị nói thẳng như vậy, tổng giám đốc Tiền cười gượng mất tự nhiên: “Tiểu Hạ, công ty chúng ta cũng chỉ kiểm tra như mọi khi thôi, cô không cần khó chịu. Hôm qua có người gửi bức ảnh này đến văn phòng tôi, trong phong bì còn có cả thư nặc danh tố cáo, nói cô chủ động hẹn gặp tổng giám đốc Quan để nhảy sang Thiên Truyền, sau đó tiết lộ thông tin cho anh ta, chúng tôi chỉ muốn xác minh với cô, mọi chuyện có phải như vậy không?”

“Không phải.”

Hạ Diên Điệp đáp ngắn gọn, lạnh nhạt.

Không đợi tổng giám đốc Tiền nói tiếp, cô đã hờ hững liếc qua bức ảnh: “Tôi đã quên mất bữa tiệc đó là vào khi nào, nhưng ít nhất là vào một năm trước. Một năm trước tôi đã biết về dự án hội thảo Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena và tiết lộ thông tin cho đối phương sao?”

Trong phòng họp yên tĩnh.

Tổng giám đốc Tiền sửng sốt, lấy bức ảnh nhìn: “Cô nói bức ảnh này không phải chụp vào cuối tuần trước sao?”

“Không phải.”

Khương Sam không kìm được nụ cười chế nhạo trên môi: “Trưởng phòng Hạ nói không phải là không phải sao? Vậy tôi rất tò mò, cuối tuần cô không đi đâu, thậm chí thứ Hai còn xin nghỉ, nếu không phải đi tìm công ty khác thì có chuyện quan trọng gì?”

“…”

Hạ Diên Điệp thầm thở dài trong lòng: “… Tôi ở nhà.”

“Cả ngày cuối tuần và thứ Hai đều ở nhà sao?” Khương Sam bật cười: “Trưởng phòng Hạ xem chúng tôi là đứa ngốc sao?”

“…”

Hạ Diên Điệp lạnh nhạt nhìn anh ta: “Đúng là tôi không cảm thấy trưởng phòng Khương có chỗ nào thông minh cả. Tôi nghỉ phép trong tiêu chuẩn nghỉ phép hàng năm của mình, đã mấy năm rồi tôi không hề xin nghỉ phép, không có nghĩa là tôi đánh mất quyền lợi của mình. Còn tại sao tôi ở nhà thì đó là chuyện riêng của tôi, không cần phải chứng minh với bất kỳ ai. Nếu đến cả khái niệm này trưởng phòng Khương cũng không nghe hiểu thì có khác gì đồ ngốc đâu?”

“Hạ Diên Điệp!” Khương Sam nổi giận.

“Đủ rồi.” Tổng giám đốc Tiền nhíu mày, cắt ngang sự tức giận của Khương Sam: “Tiểu Hạ, không phải công ty không tin cô mà là ảnh chụp của cô với bên Thiên Truyền và tài liệu kia xuất hiện quá trùng hợp, cô phải biết, một khi chuyện này bị xé to ra thì bên Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena sẽ tìm chúng ta chịu trách nhiệm! Hiện giờ thái độ không phối hợp của cô sẽ khiến chúng ta rất khó giải quyết.”

Hạ Diên Điệp nhẫn nhịn: “Tôi nghĩ việc người tố cáo đưa ra bằng chứng là kiến thức cơ bản chứ không phải ép tôi phải tự chứng minh.”

Tổng giám đốc Tiền nhíu mày nhìn cô: “Cô nói vậy là đang làm phí thời gian của mọi người!”

“Tổng giám đốc Tiền.” Hạ Diên Điệp chậm rãi gọi, ngước mắt lên nhìn: “Hay là ông gọi thẳng cho tổng giám đốc Quan hỏi xem rốt cuộc bữa tiệc này diễn ra vào lúc nào đi.”

Tổng giám đốc Tiền nhìn về phía phó tổng giám đốc Đinh.

Lúc này Đinh Vấn lại hơi chần chờ: “Bên Thiên Truyền nói tổng giám đốc Quan của họ đi công tác, không liên hệ được. Chuyện này… Bọn họ cũng không biết rõ lắm.”

“…”

Mí mắt Hạ Diên Điệp khẽ giật.

Khương Sam lập tức nở nụ cười đắc ý khoái chí nhìn cô.

Đinh Vấn nói: “Tiểu Hạ, anh hiểu sự bất mãn của em, nhưng anh vẫn hy vọng em nói rõ mọi chuyện này, ít nhất chứng minh bản thân trong sạch. Chuyện này nếu làm ầm lên thì đối với cả em và công ty đều không hay, chưa tính đến chuyện Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena truy cứu trách nhiệm, còn ảnh hưởng đến những dự án mà chúng ta khó khăn lắm mới hợp tác được…”

Bỗng nhiên Hạ Diên Điệp nói một câu gì đó rất nhỏ.

Cả phòng họp yên tĩnh.

Đinh Vấn quay sang: “Tiểu Hạ, em nói cái gì?”

“Tôi nói.” Hạ Diên Điệp cười giễu cợt, có hơi mệt mỏi đứng lên: “Dự án Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena đúng là chúng ta khó khăn lắm mới hợp tác được, nhưng mà người vất vả là ai đây?”

“…”

Cả phòng họp bỗng dưng yên ắng.

Gần như không có tiếng động nào.

Giống như lớp vỏ bọc bị một cây kim sắc nhọn chọc thủng.

Đến cả Đinh Vấn cũng thay đổi sắc mặt, anh ấy nghiêm túc nói: “Làm gì có hạng mục nào chỉ dựa vào một người là có thể hoàn thành, Tiểu Hạ, em nói vậy là quá kiêu ngạo rồi.”

“…”

Nhớ lại những đêm khi chuẩn bị cho dự án này, một xấp tài liệu dày trên bàn làm việc của cô, cô ở nhà hàng đuổi theo Du Liệt đến tận bãi đậu xe cũng muốn tranh thủ lấy được dự án này.

Hạ Diên Điệp nghe mà muốn cười.

“Đúng, là tôi kiêu ngạo.” Cô chống tay lên cạnh bàn, chậm rãi đứng lên, đốt ngón tay gõ lên bàn: “Trưởng phòng Khương cảm thấy nếu tôi muốn nhảy sang Thiên Truyền, đưa tài liệu cho bọn họ mà còn giả vờ?”

Khương Sam đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Diên Điệp thì sau lưng cũng lạnh toát, sởn cả da gà, nhưng thấy thắng lợi ngay trước mắt, anh ta chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, còn nở nụ cười giả dối: “Cũng có thể hiểu là do trưởng phòng Hạ sốt ruột, dù sao Thiên Truyền cũng đứng đầu trong ngành, ai mà không muốn vào…”

“Haha…”

Hạ Diên Điệp cười nhạt cắt ngang lời nói của anh ta.

Trước khuôn mặt tối sầm của Khương Sam, Hạ Diên Điệp đáp: “Những gì tôi sắp nói tiếp, trưởng phòng Khương có thể ghi âm lại. Lý do tại sao bức ảnh này lại xuất hiện ở đây là bởi vì một năm trước, Quan Khải muốn mời tôi vào Thiên Truyền làm trưởng phòng tổ phiên dịch 2 của bọn họ nhưng tôi từ chối.”

Từng câu từng chữ nặng nề và lạnh lẽo vang lên trong phòng hội nghị.

Cả phòng lặng ngắt như tờ.

Hạ Diên Điệp quay sang nhìn về phía người đàn anh một phút trước còn nói cô ‘kiêu ngạo’ một cách mỉa mai, lúc này đang khiếp sợ nhìn cô.

Cô lạnh nhạt cười nói: “Phó tổng giám đốc Đinh, anh nói xem, vì sao tôi lại từ chối?”

“… Tiểu Hạ.”

Cuối cùng Đinh Vấn tỉnh táo lại, cuống quýt đứng lên.

Nhưng đã chậm rồi.

Hạ Diên Điệp tháo thẻ công tác đeo trước người mình xuống, đặt xuống bàn họp, cô nhún vai mệt mỏi nói: “Ơn huệ năm đó ở trường học tôi nợ phó tổng giám đốc Đinh, mấy năm nay và cả lúc này nữa, xem như tôi đã trả đủ rồi.”

Cô xoay người đi ra ngoài: “Trước giờ tan làm hôm nay tôi sẽ gửi thư từ chức đến hòm thư của anh…”

“Trưởng phòng!”

“Chị Vanny!”

Cửa phòng họp được kéo ra cùng với những tiếng gọi lo lắng sốt ruột.

Hạ Diên Điệp muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cô lại không nói lời nào, ra khỏi cửa, không ngoảnh mặt lại.

Phòng họp lập tức hỗn loạn, có người vui sướng, có người tức giận, có người buồn bã.

Chỉ có một mình La Hiểu Tuyết ngồi ở đó không có bất kỳ phản ứng nào, nhìn những người trong này như một trò hề bằng ánh mắt đồng cảm. Có lẽ vẫn có người nghĩ rằng họ là bỏ xe giữ tướng, đẩy Hạ Diên Điệp ra, bảo vệ mối quan hệ hợp tác với Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena.

Trưởng phòng Hạ vẫn còn nhân từ.

Không chỉ có mình Khương Sam ngu ngốc, trong căn phòng này vẫn còn có vài người thông minh.

Ở hành lang dài ngoài cửa, mấy năm nay Hạ Diên Điệp đã đi qua đây vô số lần. Giống như cô mãi mãi không biết mệt mỏi, mãi mãi không cần nghỉ ngơi, dư thừa sức lực, mãi mãi không bị đánh gục, mãi mãi có thể làm hậu thuẫn, mọi người đều đã quen với việc này.

Vì vậy khi cô nỗ lực đến tận bây giờ, chỉ xin một ngày nghỉ cũng có thể khiến bọn họ lấy đó làm cái cớ ép hỏi bằng chứng từ cô.

Hành lang dài này dường như chưa bao giờ lạnh lẽo trống rỗng như vậy, đi lâu đến mức không có điểm cuối, cũng không dẫn được đến đâu.

Hạ Diên Điệp vừa đi vừa lấy điện thoại ra, mở danh bạ ra.

Đầu ngón tay dừng lại ở cái tên [Du Liệt].

Nhưng cô vẫn lướt xuống dưới.

Mười mấy giây sau, một cuộc gọi hiện lên.

“Kiều Kiều, đêm nay uống rượu với tớ đi.”

“Hả? Cậu chủ động gọi tớ đi uống rượu á, trời sắp sụp à?”

“Trời không sụp, cuối cùng tớ cũng tự do rồi.”

Hạ Diên Điệp nở nụ cười vừa thoải mái vừa tiếc nuối.

“Đêm nay không say không về.”

“?”

Kiều Xuân Thụ chần chừ, vừa cẩn thận vừa thể hiện sự thương cảm hỏi: “Chẳng lẽ cậu lại đá Du Liệt rồi sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio