Hai cô đang chìm đắm trong mộng tưởng thì có tiếng gõ cửa, cô thư kí của Nghi bước vào
-Bây giờ có thể họp được chưa ạ giám đốc An?
-Được rồi cô bảo họ đợi tôi phút, à hãy sắp xếp các hồ sơ liên quan tới buổi họp này ngay lập tức nhé, xong thì mang vào. Cảm ơn!
-Nguyệt à, tao sẽ không phụ lòng của chú và cả mày nữa.
-Ừ, được rồi. Giờ tao muốn đi dạo cho thảnh thơi, mày làm việc đi, nhé!
-Trưa qua nhà tao ăn cơm, ba mẹ tao mong mày lắm đấy.
-Được rôi, tạm biệt.
-Tạm biệt.
Bước ra khỏi công ty Nguyệt bắt một chiếc taxi hướng về khu mua sắm Cao thị, người ta thường nói cách để vơi đi nỗi buồn của con gái đơn giản lắm chỉ cần cho họ shopping thoải mái một chút, dù là ai họ cũng sẽ mong tiềm của mình nhờ đó mà vơi đi như nỗi buồn và thay vào đó là những món đồ mới như niềm hạnh phúc mới của họ. Cô cũng thế, vì vậy Nguyệt của chúng ta hôm nay quyết định tiêu xài hoang phí một chút. Dừng xe, cô lấy gương ra soi xem khuôn mặt của mình, thở dài thầm nghĩ với bộ dạng này muốn tươi hơn cũng có vẻ khó mà có sức sống được. lát nữa phải mua vài cây son à phải mua thêm vài dụng cụ, còn phải xem tham khảo các trang phục hiện nay mới được. trả tiền cho tài xế, cô bước ra khỏi xe, vào trung tâm khu mua sắm. Khi bóng cô vừa khuất sau cánh cửa xoay thì chiếc xe thể thao màu đen mới toanh dừng lại ngay điểm cô vừa bước xuống, ngay lập tức có một hàng người mặc vest đen chạy đến thành hai hàng trước xe. Một người trong số đám người đó cung kính mở cửa xe, cúi đầu thật thấp:
-Cao tổng!- một đám người đồng thanh hô to.
Từ trên xe bước xuống là một người đàn ông có vóc dáng cân đối khoác trên mình bộ vest xám tro vừa vặn với từng số đo của anh ta. Khuôn mặt góc cạnh khẽ ngẩn, ánh mắt rét lạnh quét quanh một vòng khiến từng người đang cúi đầu kia chảy mồ hôi ngược, than lạnh, than lạnh a! Thật khủng khiếp.
Quay sang nhìn trợ lý Tiêu, chỉ liếc mắt một cái trợ lý Tiêu đã hiểu, gật nhẹ đâu:
-Lưu tiểu thư đang ở trong đó, Cao tổng chúng ta đi.
Ở một góc đọ không ai thấy, một độ cong hoàn mĩ từ vành môi mỏng kia khẽ kéo nhẹ lên, chân đài bước nhanh nhưng không làm mất đi vẻ tiêu sái ngược lại mang đến cho người ta một vẻ tuấn lãng khó cưỡng. Có trời mới biết từ sau tối đó hình ảnh của cô, cả cơ thể của cô gái đó cứ quấn lấy tâm trí của anh. Giọng nói của cô, đôi môi đỏ mọng, mắt ngọc,mày liễu.. tất cả mọi thứ đều khiến anh vướng bận không thể tập trung vào công việc được. Cũng vì thế mà anh cho người điều tra về cô. Và giờ, anh sẽ không để cô thoát khỏi anh nữa.
Bước vào khu trung tâm mọi nhân viên đều cúi chào anh, khoát tay anh lạnh lùng ra hiệu cho trợ lý xử lý mọi chuyện. Một mình anh bước vào khu vực đồ trang sức, thấy bóng dáng của cô gái nhỏ của mình anh cười tà mị, một nụ cười mà anh cũng không hề hay biết.
-Này cô ơi, tôi muốn xem mẫu này-Mai Nguyệt chỉ vào sợi dây chuyền pha lê trắng tinh xảo
-Vâng, tiểu thư này thật có mắt thẩm mỹ a, đây là mẫu mới nhất được ưa chuộng gần đây ạ.......v.v...- nhân viên bắt đầu thể hiện nghề của mình.
-Được rồi, lấy cho cô ấy cái đó, gói lại cho tôi.-một chất giọng lành lạnh thoát ra từ cặp môi mỏng khiến cả Mai Nguyệt và cô nhân viên phải quay lại nhìn.
-Là anh!-Mai Nguyệt ngạc nhiên thốt lên
-Phải em còn nhớ tôi thật khiến tôi vui mừng đấy!-ánh mắt sắc bén nhu hòa đi không ít khi nhìn cô.
-Anh là ai?
-Tôi là ai mà em không biết sao?ha thật nực cười.
-Tôi không biết anh là ai thật, bộ anh mắc bệnh tự luyến hay sao? Đúng là..tưởng đẹp trai là hay ho lắm sao?-nói rồi Nguyệt quay đầu đi thẳng sang quầy quần áo. Lắc đầu cười khổ, Cao Thiên bước theo cô, thôi thì đành nhịn.
-Này Lưu Mai Nguyệt nghe tôi nói đây, một lần duy nhất thôi hãy nhớ kĩ. Tôi-Cao Thiên tổng giám đốc tập đoàn Cao thị sẽ là chồng của em. Rõ rồi chứ.