Edit: Rika
Ta ngẩng đầu đưa mắt nhìn ánh mắt hoang mang không hiểu của Cừ Cừ, sau đó đưa tay áo lau khô nước mắt, đem màn xe vén lên. Sau đó nhìn thấy bên tảng đá bên đường có một người đang đứng, ta nhịn không được hoan hô một tiếng rồi nhảy xuống xe ngựa.
“Trần đại ca!”
Trần A Nam vẫn là dáng dấp lúc trước ta gặp, một thân quần áo đen, cau mày, trường kiếm treo ở bên hông, quanh thân tản mát ra một cỗ hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nghe tiếng gọi này, Cừ Cử cũng vén màn xe lên lộ ra nửa cái đầu, tuy nói thương thế nghiêm trọng, nhưng chàng vẫn gật đầu chào Trần A Nam. Trần A Nam khó có được lộ ra tia mỉm cười, hướng phía xe ngựa phía sau chỉ chỉ.
“Chung cô nương, có người muốn gặp muội”
Vùng lông mày ta hơi nhăn lại, trong lòng đại khái đoán được đó là ai: “Tô tỷ tỷ?”
Trần A Nam lặng lẽ gật đầu, sau đó hướng chiếc xe ngựa kia nhìn lại, vừa vặn Tô tỷ tỷ cũng vén rèm xe ra, nửa mặt như ẩn như hiện, ta cảm thấy do dự. Trên mặt Trần A Nam hiện lên tia ửng đỏ, đem đàu quay sang một bên không nói nữa.
Ta nhìn Tô tỷ tỷ đang ngoắc tay với ta, rồi quay đầu lại nhìn Cừ Cử và gia gia trong xe ngựa, sau đó hướng tới Trần A Nam cúi người một cái: “Trần đại ca, nhờ huynh giúp muội chiếu cố một chút!”. Nói xong, liền hướng phía Tô tỷ tỷ đi tới.
Xe ngựa chạy chậm, vó ngựa đạp trên đường, lộc cộc lộc cộc. Sắc mặt Tô tỷ tỷ không được tốt, tựa hồ giống như mới khỏi bệnh. Nàng cẩn thận nhìn ta một phen, sao đó ôm ta thấp giọng khóc nức nở, một lúc sau mới chậm rãi dừng lại.
“Nhìn sắc mặt tỷ tỷ không được tốt lắm, gần đây tỷ bị bệnh sao?”
Tô tỷ tỷ cầm một cái đệm lót vào phía sau, lắc đầu nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ là bị quân thượng giam một vài ngày, thân thể không thích nghi được mà thôi, đã nhiều ngày nay Trần Trần cũng vì tỷ mà tìm kiếm không ít linh đan dược liệu cho tỷ bổi bổ thân thể, ít ngày nữa là ổn thôi”
Ta cúi thấp đầu, ngón tay cuốn cuốn gấu áo, lời đến khóe môi lại không thể nói ra. Tô tỷ tỷ như nhìn thấu tâm tư của ta, nắm tay ta ôn nhu cười.
“Mật nhi, muội không cần phải xin lỗi, trên đời này vẫn có người vì sinh mạng của muội mà muốn tốt cho muội, thật tâm đối đãi với muội. Đối với người như vậy, muội không cần nghĩ gì nhiều, chỉ cần nhận lấy là được.”
Ta ngẩng đầu nhìn Tô tỷ tỷ, trong lòng ê ẩm, nhào tới trong ngực nàng mà nước mắt tuôn như mưa. Tô tỷ tỷ cũng không nói thêm điều gì, chỉ là ôm ta, vỗ vỗ lưng ta, từng chút, từng chút. . .”
“Không biết A Âm cùng bốn vị công tử, bọn họ như thế nào. . .”
Tô tỷ tỷ nhìn ta, vùng lông mày hơi nhíu lại, sau đó lại giãn ra.
“Đại công tử, Tam công tử, Tứ công tử vẫn tốt, không bị liên lụy vì chuyện này, về phần A Âm và Nhị gia. . .”
Lòng ta cả kinh, nhịn không được xiết chặt tay Tô tỷ tỷ: “Bọn họ thế nào? Bọn họ. . .còn sống không. . .”
Tô tỷ tỷ đưa tay vỗ nhẹ bàn tay ta, bảo ta an tâm, sau đó nhẹ giọng nói: “Muội yên tâm, bọn họ vẫn còn sống, chỉ là. . .Mà thôi, lần này tỷ đưa muội đi gặp họ một lần, đến nơi rồi, muội nhìn sẽ hiểu”. Dừng một chút, Tô tỷ tỷ đột nhiên cắn môi co quắp đứng lên.
“Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Có gì không ổn sao?”
Tô tỷ tỷ bỗng nhíu mày, suy nghĩ một chút, lại do dự mở miệng: “Lần này ty từ trong thành đi ra ngoài, tỷ nhìn thấy đại phu nhân, tỷ biết muội một lòng muốn báo thù, thế nhưng. . .Mà thôi, đợi muội gặp A Âm và Nhị gia rồi quyết định!”
Lòng ta hơi run lên, nghĩ đã lâu không gặp Lô Dĩ Ngôn, đột nhiên giờ sắp gặp, khi gặp hắn, ta nên nói cái gì? Cảm ơn cùng xin lỗi, đối với hắn mà nói có vẻ giống như là đùa cợt.
Ở ngoại ô có một ngôi nhà, trước cửa vắng ngắt, trên đại môn còn treo một tấm biển tên “Thanh Đại”. Đây là tòa nhà đại ca của Tô tỷ tỷ vì người anh yêu mà xây lên.
Ta nhìn cánh cửa hoa mỹ, chỉ hai năm mà sơn đỏ đã bong tróc từng mảng. Tô tỷ tỷ nhìn thấy biểu tình khổ sở trên mặt ta, giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa.
“Nhị gia cùng A Âm bị trục xuất khỏi Lôi Khả, tỷ tạm thời không biết an trí họ như thế nào, trước tiên chỉ có thể cho họ ở chỗ này, chờ cho phong ba qua đi rồi tính tiếp. A, người tới”
Bên trong cánh cửa vang lên tiếng bước chân cắt lời Tô tỷ tủ, ta theo tỷ tỷ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người tới liền sửng sốt.
“Đại công tử”
Đại công tử nhìn ta cũng thật ngạc nhiên, hai tay nhanh chóng mở cửa to ra, sau đó hướng Tô tỷ tỷ mỉm cười: “Ngươi đã đến rồi”
Tô tỷ tỷ nhìn ta một cái, sau đó cúi người thi lễ với Đại công tử. Đại công tử gật đầu không nói, sau đó đi vào phía trong, ta nghĩ, hắn chắc là hận ta. Nếu không phải do ta, bốn huynh đệ bọn họ sẽ vui vẻ mà sống đến già.
Trong viện, tuyết đã tan, hoa mai chớm nở, bên bàn đá, Tam công tử, Tứ công tử ngồi vây quanh hai bên, tựa hồ là nói đến chuyện gì đó rất buồn cười, toét miệng cười vui vẻ, đến khi nhìn thấy ta, trong nháy mắt ngừng lại. A Âm vốn đưa lưng về phía ta đang hướng bếp lò pha trà, nghe tiếng cười bọn hắn đứt đoạn, nhếch miệng cười nghiêng đầu, sau đó biểu tình cứng ngắt.
Trong viện đứng đầy người, thế nhưng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hoa mai rơi vào trong tuyết. Hồi lâu, ở hành lang có một nam tử áo lam hé ra nửa khuôn mặt, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, hỏi: “Sao không ai nói gì thế? Đại ca, ai đến vậy?”
A Âm phục hồi tinh thần, chợt nhảy dựng lên đưa tay che kín miệng ta, cợt nhả nói: “Có thể là ai, ngươi cho là một thúi mù lòa như ngươi còn có ai đến thăm, ngoài trừ mặt lạnh tiểu mỹ nhân, còn ai mà tốt bụng như vậy! Đúng không, Tô nha đầu!” Nói xong, một tay kéo ta ra ngoài viện, một mặt hướng tới Tô tỷ tỷ nháy nháy mắt.
Tô tỷ tỷ hiểu rõ gật đầu, từ bên hông gỡ xuống một cây sáo ngọc: “Ta nhơ kỹ hôm kia Nhị gia nói muốn thổi sao, hôm nay ta đi trên phố tìm cho Nhị gia một cây, Nhị gia không ngại thử xem âm thanh có tốt không?”
A Âm quay đầu nhìn Lô Dĩ Ngôn vẫn không co biểu hiện gì khác thường, kéo ta đến trong góc phòng chậm rãi thở dài một hơi, thả tay trên miệng ta ra. Ta nhìn hắn mím chặt môi không nói gì.
Ta nhìn A Âm, một lúc lâu A Âm cũng nhịn không được mà che miệng cười rộ lên: “Ngươi làm gì mà nhìn ta như thế? Ta làm gì mà ngươi nhìn với ánh mắt đáng thương như thế?”
Ta giơ tay lên nhẹ nhàng sờ lên nửa gương mặt gồ ghề của hắn, nước mắt nhịn không được đảo quanh hốc mắt: “Mặt của ngươi. . .”
Ánh mắt A Âm từ từ tối sầm, hồi lâu giơ tay lên sờ mặt: “Quân thượng vì chúng ta giấu diếm hắn, giúp đỡ các ngươi chạy khỏi Lôi Khả mà giận dữ, cho nên liền khắc trên mặt ta một chữ ‘Xấu’. Tuy rằng ta thích đẹp đẽ, nhưng đây cũng coi như là ông trời ban ân. Lần này không có ai chết, chuyện cũng đã qua, ta cảm thấy thực hài lòng”
“Vậy, hắn.. . “
Trên mặt A Âm hiện lên một tia chua xót. Bĩu môi nhẹ giọng nói: “Mới vừa rồi ngươi không phải đã thấy rồi sao? Quân thượng phế đi võ công của Nhị gia, lại đem hai mắt của hắn chọc mù, hiện tại, không khác gì phế nhân. Nếu không phải có ba vị công tử cùng Tô nha đầu chiếu cố chúng ta, chỉ sợ lần này ngươi về sẽ không còn được gặp chúng ta nữa”
Nước mắt nhịn không được, nóng hổi rơi xuống, lướt qua khóe miệng mặn chát rồi lạnh đến đáng sợ. Ta quay đầu nhìn trong vườn mai không xa, thấy mọi người vây quanh một người đang thổi sáo, lòng như đao cắt. Đã từng khí phách, nay như hổ rơi vào vực sâu. Tuy rằng hắn không còn oai hùng, nhưng hắn vẫn là người mà ta biết, là Lô Dĩ Ngôn của lúc ban đầu.
Tựa hồ mỗi lần Cừ Cử gặp nạn, trên trời luôn rất nhanh nhận được tin tức, lúc này đây người đến không phải là Bạch Hoài tiên tử, mà đổi thành một lão nhân đầu bạc trắng. Bất quá như vậy cũng tốt, ta cũng không cần phải lo lắng có chuyện lần thứ hai xảy ra.
Ta mang thi thể gia gia, lựa chọn một nơi tốt tiến hành hỏa thiêu, sau đó đem tro cốt của người bỏ vào trong một cái hộp để mang về cố hương. Một người lớn như thế, khi hỏa thiêu cư nhiên chỉ còn lại một nắm.
Đã nhiều ngày qua, lời của Đại phu nhân luôn vang lên bên tai ta, mỗi chữ mỗi câu, càng phát ra rõ ràng. Ta cũng bắt đầu xem xét quyết định báo thù của mình, nếu như ta không dừng lại, kết quả mang đến sẽ là cái gì?
Gia gia đã chết, Lô Dĩ Ngôn đã thành phế nhân, mặt của A Âm cũng bị hủy, nếu như ta tiếp tục kiên trì, kế tiếp là ai? Là Tô tỷ tỷ? Là ba vị công tử? Còn có Cừ Cử, còn có ta, tộc nhân còn lại của ta? Càng nghĩ càng cảm giác thật đáng sợ, càng nghĩ trái tim càng băng giá.
Tháng giêng sắp qua, nhưng tuyết đọng trên thành Tần Tương vẫn như cũ chưa tan. Trên đường có một cậu bé vui vẻ cầm xâu mứt quả chơi đùa, ta ngồi xổm bên ngoài khách điếm cầm một cành cây khô vẽ một đường thẳng trên mặt đất. Một bên là báo thù, một bên là dừng lại, vạch tới vạch lui, bên phải đã chằng chịt đường thẳng.
Chẳng bao lâu, Minh thúc đứng bên người ta, thúc nhìn ta, một lúc sau, mới thử mở miệng thăm dò: “Tộc trưởng, tiếp theo chúng ta. . .”
“Quay về cốc!”
“Tộc trưởng đã nghĩ thông suốt?”
“Đúng!” Ta vỗ vỗ tay đứng dậy, dùng tuyết che đi vết tích trên mặt đất, sau đó thở dài nhẹ nhõm một cái. “Minh thúc, cháu đã nghĩ rất nhiều, không báo thù, chúng ta ném mặt mũi của hơn một trăm mạng người đi đâu ném mặt mũi của Tứ đại tiên tộc đi đâu. Thế nhưng, nếu báo thù, cái chúng ta nhận được lại là cái gì? Tuy rằng uất ức, nhưng cháu cần phải bảo vệ những người còn sống. Huống chi, cháu cuối cùng muốn cho gia gia cháu chết được nhắm mắt. . .”
Minh thúc nhìn ta không lên tiếng, hồi lâu thở dài một hơi đưa tay lên vỗ nhẹ vai ta, xoay ngưởi đi vào khách điếm”
Ngày mai, Minh Thúc cùng Lam Vũ hộ tống tro cốt của gia gia về Linh Dẫn cốc, ta và Cừ Cử ở lại, chàng cần phải dưỡng thương thật tốt, mà ta, cũng có chuyện quan trọng cần phải làm.